Nội tâm Vương Khôn lúc này tràn ngập sợ hãi.
Đây chẳng lẽ là kiểu người không thích vàng bạc châu báu.
Nếu đúng như vậy, chuyến này coi như hắn đâm đầu vào vó ngựa rồi a!
Vương Khôn hối tiếc trong lòng, có lẽ hắn quá mức nóng lóng, không điều tra kỹ sở thích của vị đại nhân này.
“Haha!” Lâm Mang bỗng cười phá lên, ân cần đưa tay đỡ Vương Khôn dậy, trêu ghẹo nói:
“Ban nãy chẳng qua là đùa một chút với Vương bang chủ, Vương bang chủ chớ hoảng.”
Tiện tay đậy cái hộp trên bàn lại, Lâm Mang ý vị thâm trường nói: "Nếu là tài vật bất chính, vậy bản quan nên tìm người đánh mất."
“Có điều…”
Hơi dừng chút, Lâm Mang hướng về phía Vương Khôn, nhẹ giọng nói: "Vương bang chủ, nếu sau này nhặt được loại tài vật bất chính nữa, nhớ phải tiếp tục tìm bản quan hỗ trợ."
Sắc mặt Vương Khôn vui mừng.
Nụ cười nơi khóe miệng nhanh chóng tắt, đầy kính nể nói: “Đại nhân thường ngày bận rộn công vụ mà vẫn phải xử lý những chuyện vụn vặt này, thật là tấm gương sáng cho ta đời đời học hỏi.”
"Vương bang chủ quá khen." Lâm Mang xoay người trở về chỗ ngồi, bình tĩnh nói: "Vương bang chủ, ta hy vọng Vương bang chủ sau này có thể kiếm ăn đứng đắn, những chuyện kích động pháp luật như buôn người vẫn nên làm ít, bằng không bản quan cũng không bảo vệ nổi ngươi a!"
Vương Mang nói câu cuối đặc biệt nặng.
Vương Khôn cũng không phải kẻ ngu dốt, chớp mắt liền hiểu ý tứ bên trong.
Lập tức giơ tay thề: “Đại nhân yên tâm, Vương Khôn ta tuyệt đối không làm chuyện kích động pháp luật.”
"Ừ." Lâm Mang phất phất tay, ra hiệu hắn có thể rời đi.
Đợi sau khi Vương Khôn rời khỏi, một vị Cẩm Y Vệ đứng bên cạnh do dự nói: “Đại nhân, Dã Lang Bang chỉ là chỗ tạp nham hội tụ, qua lại gần với bọn hắn phải chăng không tốt lắm?”
Lâm Mang không thèm để ý nói: "Có cái gì không tốt, ngươi cho rằng danh tiếng chúng ta trong miệng đám quan to quan nhỏ triều đình, bách tính dân gian là tốt?"
Lấy ra một viên trân châu từ trong hộp, ném những viên còn thừa qua Cẩm Y Vệ kế bên.
“Mỗi người một viên, không có nhiều!"
Vương Đại Thắng sửng sốt, trong mắt hiện một tia không dám tin.
Lâm Mang xua tay nói: “Không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi, tiện thể báo tin tức này cho Bách Hộ đại nhân.”
Vương Đại Thắng kinh ngạc nói: "Đại nhân, vì sao chúng ta không đích thân đi bắt trước? Lúc đó công lao chắc chắn là của đại nhân ngài."
“Công lao?” Lâm Mang lắc đầu nói: "Đừng nhìn nhận sự việc quá đơn giản, người đáng để Đông Xưởng xuất quân ồ ạt ra bắt há sẽ đơn giản như vậy."
“Chỉ là hai người cỏn con có cần tốn nhiều sức thế ư?”
Vương Đại Thắng lấy lại tinh thần liền bừng tỉnh, kính nể nói: "Đại nhân cao kiến!"
Hôm nay từ tận đáy lòng hắn có phần kính nể với vị Tiểu Kỳ đại nhân mới tới này.
Đều nói hổ cha không sinh chó con, quả nhiên chính xác.
Xem ra ngày trước là đã giấu dốt.
"Ty chức cáo lui!"
Vương Đại Thắng cầm cái hộp, khom người lui ra ngoài.
. . .
"Hệ thống, nạp điểm!"
"Điểm năng lượng +120"
“Một trăm hai mươi điểm thôi sao?” Ánh mắt Lâm Mang lóe lên.
Nhưng hắn không hề hối hận khi cho đi chín viên trân châu kia.
Đều nói nắm chắc số mệnh nhờ đấu tranh tiền đồ, dưới tình huống sự nghiệp làm quan gặp trở ngại cũng chỉ có cách kiếm tiền.
Muốn để bọn hắn tận tâm tận lực làm việc, có mỗi thực lực là chưa đủ, còn phải có lợi ích thực tế nữa.
Muốn người khác liều mạng chỉ vì vài lượng tiền lương, mặt quá dày!
. . .
Sự thực chứng minh, vụ án này đích xác không bình thường.
Tin tức báo lên không bao lâu, Lâm Mang liền bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Vương Đại Thắng đứng ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Đại nhân, Bách Hộ đại nhân triệu tập tất cả Cẩm Y Vệ ra khỏi thành truy bắt đào phạm."
Giờ phút này trong lòng hắn đã sớm phục sát đất đối với vị Tiểu Kỳ đại nhân này.
Ngay cả Bách Hộ đại nhân cũng ra quan ồ ạt, có thể thấy đào phạm lần này không hề đơn giản, nếu bọn hắn đi bắt trước thật thì sợ rằng hiện tại đã sớm đầu một nơi, thân một nơi.
Lâm Mang tùy ý khoác y phục, xách Tú Xuân Đao đi ra ngoài.
Trong sân, một nhóm chín người dắt ngựa yên lặng chờ đợi từ lâu.
Lâm Mang leo lên ngựa, đeo chắc bội đao, quát lớn: “Xuất phát!”
Cổng lớn Bách Hộ Sở mở toang ra, âm thanh vó ngựa không ngừng trùng trùng điệp điệp vang lên.
Từng vị Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ dẫn thuộc hạ của mình chạy về hướng ngoài thành.
Trên đường phố vẳng lặng dấy lên khói bụi mù trời.
"Giá!"
"Giá!"
Các đội Cẩm Y Vệ phóng ngựa lao điên lao cuồng ra khỏi thành, nha dịch tuần nhai trên đường trố mắt nhìn nhau, vội vàng né tránh.
“Sao đám câu hồn này lại rời khỏi thành lúc nửa đêm?”
“Có quỷ mới biết!”
“Đừng để ý, lập tức thay ca, thay ca xong thì về nhà ngủ!”
. . .