Lâm Mang bước từng bước một tới, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói băng lãnh:
"Không biết vương pháp này của ngươi có quản được ta hay không?"
Hán tử mặt sẹo cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói:
"Lòi đâu ra một tiểu tử đần độn dám quản chuyện của chúng ta thế này?”
“Nói cho ngươi biết, lão tử chính là vương pháp!"
Có điều, khi nhìn rõ được đạo thân ảnh đi ra từ đám người kia, hắn không khỏi run sợ trong lòng.
"Cẩm...Cẩm Y vệ!"
Tráng hán mặt sẹo sợ hãi hít sâu một hơi.
"Chạy mau!"
Ném thanh đao trong tay xuống, lập tức quay người định chạy trốn.
Thế nhưng trong chớp mắt, một tiếng "Keng" vang lên.
Mọi người chỉ thấy một đạo hàn quang sáng loáng loé lên.
Máu tươi tuôn ra!
Một cánh tay văng lên không trung.
Lâm Mang xuất hiện trước mặt hán tử mặt sẹo, lạnh lùng nói:
"Bản quan cho phép ngươi đi rồi ư?"
Phía sau, đám người đi theo hán tử mặt sẹo đến đây lộ ra bộ mặt kinh hồn táng đảm.
Hiện nay, trong cả toà thành này, hai đạo hắc-bạch có ai là chưa nghe qua danh hào Lâm Tiểu Kỳ Cẩm Y vệ?
Không biết có bao nhiêu người đã bị bắt vào đại lao Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, khiến lòng người bàng hoàng một thời gian.
Máu me đầm đìa.
Đại hán mặt sẹo ngã xuống đất, dùng tay còn lại che đi vết thương nơi cánh tay vừa bị chém đứt, gào lên đau đớn.
Cơn đau nhức kịch liệt làm đầu hắn đổ đầy mồ hôi.
"Nói, kẻ nào phái các ngươi đến?"
Đại hán mặt sẹo kia cũng là một tên lì lợm, mạnh miệng nói:
"Lâm đại nhân, bọn ta cùng lắm chỉ là gây hấn gây chuyện, Cẩm Y vệ các ngươi cũng không thể tự tiện chém gϊếŧ bách tính bình thường a."
Lâm Mang cúi người nhìn hắn, khoé miệng nở một nụ cười mỉa mai như có như không.
Muốn nói luật pháp với ta à?
Hán tử mặt sẹo né tránh ánh mắt, giãy giụa đứng lên nói:
"Lâm đại nhân, lũ tiểu nhân vô ý mạo phạm, chuyện hôm nay chúng ta nhận sai."
"Ha!" Lâm Mang cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
"Tập sát Cẩm Y vệ trên đường, phạm tội chết!”
“Toàn bộ bắt vào đại lao."
"Ngươi..." Hán tử mặt sẹo biến sắc, quát:
"Lâm đại nhân, ngươi đây là đang vu hãm!"
Lâm Mang tiến tới, nhặt thanh đao trên mặt đất đất lên, sau đó nhét vào trong cánh tay lành lặn của tráng hán, thản nhiên nói:
"Hiện tại lại càng giống."
Khuôn mặt hán tử mặt sẹo bỗng lộ vẻ hung ác, phẫn nộ nói:
"Lâm Mang, ngươi khinh người quá đáng!"
Nắm chặt lấy đao, bổ về hướng Lâm Mang.
Hắn biết rõ, một khi bị bắt vào đại lao, chờ đợi hắn sẽ là các loại cực hình.
Những cực hình khiến cho con người có cảm giác sống không bằng chết kia, hắn tuyệt đối không muốn trải nghiệm.
Chi bằng liều một lần, gϊếŧ chết gia hoả trước mặt này rồi sau này lưu lạc chân trời vẫn hơn.
Dưới chân Lâm Mang khẽ nhấc, thân ảnh loé lên như ma quỷ, cổ tay xoay một cái, Tú Xuân đao xẹt qua một đường trên cổ hán tử mặt sẹo.
"Phốc phốc!"
Máu tươi văng tung toé, một cái đầu người dữ tợn văng lên trời.
【 Điểm năng lượng +300】
Tuỳ tiện vẩy vẩy vết máu trên thanh đao, Lâm Mang quét ánh mắt băng lãnh về phía đám người còn lại, hờ hững nói:
"Các ngươi cũng muốn phản kháng sao?"
"Keng"
Một người liền vội ném đi cương đao trong tay, quỳ rạp xuống đất.
"Đại nhân tha mạng!"
Đám người cầm đao xung quanh thấy vậy cũng nhao nhao ném đao đầu hàng.
Tuỳ ý lau Tú Xuân Đao lên người tên đại hán mặt sẹo, Lâm Mang lạnh giọng nói:
"Dẫn toàn bộ về, thẩm vấn chặt chẽ."
"Vâng!" Bên trong đám người, những Cẩm Y vệ trầm giọng đáp.
Ngay sau đó túm lấy đám người kia rời đi.
Tuy nhiên biểu cảm của đám người Ngoã Thạch Hạng chẳng hề vui mừng, ngược lại là vẻ u sầu đầy mặt.
Vẻ sợ hãi cùng lo lắng không thể xoá nhoà trên khuôn mặt họ.
Lâm Mang nhíu nhíu mày.
Hứa Tiên Đăng từ một bên đi tới, ngữ khí tràn đầy sự bất lực:
"Đại nhân, chuyện hôm nay đã giải quyết, nhưng khi các ngươi rời đi, bọn hắn sẽ lại tiếp tục tìm tới."
"Người hẻm Ngoã Thạch bọn ta cũng đã từng đi báo quan, nhưng cuối cùng vẫn là nhà tan cửa nát.”
Lâm Mang liếc nhìn đám người, khẽ thở dài trong lòng.
Quan lại sợ dân như hổ!
Sau lời thỉnh nguyện hôm nay, có lẽ đám người sẽ càng thêm nguyện ý tin tưởng Hứa Tiên Đăng.
Những người này, trước giờ đều sống trong cảnh không cam lòng.
Lâm Mang nhìn bầu trời gió lạnh thấu xương, trầm giọng nói:
"Yên tâm, bản quan sẽ trả một cái công đạo cho các ngươi."
. . .
Chu gia.
Cửa phòng yến hội được đẩy ra, một bóng người khoác chiếc áo lớn bước vào.
Chu Thế Tiến vỗ tay nhè nhẹ, rất nhanh có một người đi đến, đặt xuống một cái hộp gỗ.
Chu Thế Tiến mở hộp gỗ ra, nói thẳng:
"Đào Tổng Kỳ, ta cũng không muốn quanh co lòng vòng với người, trong đây là một vạn lượng ngân phiếu, ta chỉ muốn nhờ ngươi làm một chuyện.
Sau khi xong chuyện, nhất định sẽ dâng thêm trọng tạ!”
Đào Ninh chưa đưa tay nhận ngay, mà hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Thế Tiến híp híp mắt, hàn quang chợt hiện lên trong mắt, trầm giọng nói: “Dẫn dụ tên Lâm Mang kia rời khỏi thành!”