Lâm Mang thu đao, thản nhiên nói:
"Phải rồi, Dư quan chủ, vừa nãy ta bị rơi mất vài món đồ, không biết ngươi có nhặt được không?"
Dư Thương Hải sững sờ.
Ngươi bị mất cái gì?
Rất nhanh liền hiểu ra, tên này đang muốn lừa lọc mình.
Dư Thương Hải cố kìm nén lửa giận, gằn mạnh từng chữ:
"Lâm đại nhân, ngươi bị mất món đồ gì ta còn chưa từng thấy qua, làm sao nói ta nhặt đồ của ngươi được?"
"Thật ư?" Lâm Mang quay đầu nhìn về đám Cẩm Y Vệ sau lưng mình, thản nhiên nói:
"Bọn hắn đều có thể làm chứng cho ta."
"Đúng không?"
"Đúng!" Một đám Cẩm Y Vệ hét lớn.
Lâm Mang trêu tức nói:
"Không biết Dư quán chủ có thể mời người làm chứng không?"
Dư Thương Hải nhìn xuống những thi thể nằm đầy đất, nội tâm đan xen đau buồn phẫn nộ.
Chẳng lẽ gọi người chết dậy làm nhân chứng?
Cuối cùng, Dư Thương Hải đành thoả hiệp.
"Không biết Lâm đại nhân rơi mất thứ gì?"
"Một bộ bí tịch Tồi Tâm chưởng, cùng với ba ngàn lượng ngân phiếu."
Biểu tình trên mặt Dư Thương Hải cứng đờ.
Tên khốn ngươi lại muốn bí tịch Tồi Tâm chưởng?
Cái tông môn nhà ngươi!
Cắn răng lấy ra một quyển sách mỏng kèm một tấm ngân phiếu năm ngàn lượng từ trong l*иg ngực .
"Ta không nhặt được tấm ngân phiếu ba ngàn lượng nào cả, chỉ có tấm năm ngàn lượng này, không biết có phải Lâm đại nhân đánh rơi hay không?"
Lâm Mang cười cười:
"Không sai, cái này vốn do Vương Khôn Dã Lang bang nhặt được trên đường, xong đưa cho ta giữ hộ để tìm người đánh mất, có vẻ là ta nhớ lầm a."
Hắn tuyệt đối không để bản thân lộ ra nửa phần sơ hở!
Dư Thương Hải từng nghĩ mình đã đủ vô sỉ, nhưng không ngờ còn có người còn vô sỉ hơn cả hắn!
Đồ ghê tởm! (Raw là 砍脑壳, một từ địa phương dùng để chửi người tại Trùng Khánh, Tứ Xuyên, có ý là trù ẻo người khác gặp báo ứng, sẽ không có kết cục tốt.)
Lâm Mang bước tới trước, đoạt lấy, tuỳ ý chắp tay nói:
"Đa tạ!"
"Hừ!" Dư Thương Hải hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Lâm Mang xoay người đi đến trước mặt Trần Củ, cung kính nói:
"Trần công công..."
Trần Củ lại chợt dơ tay, cắt ngang lời tiếp theo của Lâm Mang, bình tĩnh nói:
"Ta vốn muốn trấn sát người này, nhưng ta cảm thấy giao cho Lâm Tiểu Kỳ đích thân xử lý vẫn tốt hơn."
Lăn lộn chốn cung đình, bất kể loại người nào, sự tình gì hắn cũng đều thấy qua.
Những lưu phái giang hồ dùng võ lực để phạm pháp này, sớm nên quét sạch mới đúng.
Nếu không phải Bệ hạ lòng dạ bao la, thì mấy năm nay sẽ không để cho những nhân sĩ giang hồ này phách lối.
Lâm Mang sững sờ, phản ứng của Trần Củ có chút vượt ngoài dự kiến của hắn.
"Đa tạ công công!" Lâm Mang thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trần Củ cười cười, ý vị thâm trường nói:
"Hiện tại ta có thể mang người đi chưa?"
"Công công cứ tuỳ ý."
. . .
Hoàng hôn.
Đoàn người Lâm Mang quay trở lại Bách Hộ Sở, còn ba người Lâm Chấn Nam đã giao cho Tây Xưởng.
Từ thời khắc nhìn thấy Trần Củ, hắn đã biết rõ Tây Xưởng tới chắc chắn là vì Tịch Tà Kiếm Phổ.
Chỉ là trên mật báo nói, sự việc lần này sẽ có một vị Chưởng Ấn thái giám đến, nhưng không biết tại sao khi gặp lại biến thành Đề Đốc thái giám Ngự Mã giám - Trần Củ.
Dù vậy, cũng đủ để thể hiện sự coi trọng của Tây Xưởng đối với chuyện này.
Lâm Mang không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của Trần Thiên Khôi.
Trần Thiên Khôi trông thấy Lâm Mang bước đến, hơi ngẩng đầu nhìn qua, rồi lại cúi đầu xuống hỏi:
"Hoàn thành nhiệm vụ rồi?"
Lâm Mang chắp tay nói:
"May mắn không làm nhục mệnh, ti chức đã giao người cho Đề Đốc Ngự Mã giám - Trần công công."
Trần Thiên Khôi ngẩng đầu, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc.
Đề đốc Ngự Mã giám?
Hắn chỉ biết Tây Xưởng sẽ phái người, nhưng không ngờ người đến vậy mà lại là Đề Đốc Ngự Mã giám.
Có thể thấy Tịch Tà Kiếm Phổ trên thân Lâm Chấn Nam rất được Tây Xưởng coi trọng a.
Có điều đám người kia cũng không thiếu công pháp, bộ kiếm phổ kia thực sự giá trị như vậy?
Hai mắt nhìn Lâm Mang như có điều suy nghĩ, bình đạm nói:
"Biết rồi."
"À còn nữa." Trần Thiên Khôi cầm lên trên bàn một hộp gấm bịt kín, nói:
"Đồ ngươi thỉnh cầu đã được đem xuống."
"Trong đây là công pháp Kim Chung Tráo, ngoài ra, Trấn Phủ Ty ban thưởng năm trăm lượng."
Lâm Mang sắc mặt vui mừng, vội nói:
"Đa tạ đại nhân!"
"Không cần cảm ơn ta, đây đều do ngươi giành lấy, ta đã nói qua, cái gì của ngươi, sẽ là của ngươi."
Lâm Mang nhận lấy hộp gấm, chắp tay: "Hạ quan cáo lui."
. . .
Về đến đình viện của mình, Lâm Mang nóng lòng mở hộp gấm ra.
Tuy Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam đều là ngạnh công hộ thể, nhưng kỳ thực hai cái khác biệt rất lớn.
Thiết Bố Sam thiên về rèn luyện thân thể, vào đến Tiên Thiên là cực hạn. Nhưng Kim Chung Tráo không giống vậy, nó thiên về tu hành nội lực.
Luyện tới đại thành, có thể tạo ra cương khí hộ thể, đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm.
Mà cương khí hộ thể chỉ có võ giả Chân Khí Cảnh nắm giữ.
Nếu bản thân có thể tu thành hộ thể cương khí, thì đủ để hoành hành Chân Khí Cảnh.