Trở lại sân huấn luyện, đã thấy Vương Đại Thắng bước đến, ghé vào tai Lâm Mang thì thầm:
"Tiểu Kỳ đại nhân, Vương Khôn phái người đến đây, nói là muốn mời ngài ăn bữa cơm"
Lâm Mang suy nghĩ đôi chút, đáp lại:
"Gọi các huynh đệ, chúng ta cùng nhau đi."
Vương Đại Thắng mặt đầy kinh ngạc, do dự:
"Đại nhân, cái này..."
Lâm Mang liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
"Chúng ta đi ăn một bữa cơm đồng thời thảo luận cùng đầu mục bang phái trong thành về chỉnh lý trị an, có vấn đề gì sao?"
Vương Đại Thắng hơi sững sờ.
Lí do này thực sự chính đáng, nhưng cảm thấy hình như không thích hợp cho lắm.
"Không có vấn đề!"
Vương Đại Thắng buộc lòng gật đầu, đáp lại.
Lâm Mang cười cười, xoay người rời đi.
Đối với những Cẩm Y Vệ được tuyển chọn qua tầng tầng lớp lớp mà nói, thứ giáo dục bọn hắn trước giờ tiếp nhận là từ trên hoàng quyền, ngay thẳng vô tư, làm việc theo lẽ công bằng.
Nhưng thế đạo này thực sự tồn tại công bằng ư?
Công bằng, trước giờ chỉ tồn tại ở trên lưỡi đao.
Công bằng lớn nhất trên đời chính là trời cao đều không công bằng với tất cả mọi người!
Chẳng mấy chốc, Vương Đại Thắng đã triệu tập hết mấy người tại sân huấn luyện.
Biết được Tiểu Kỳ đại nhân chuẩn bị mời khách ăn cơm, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.
Sau đó lần lượt nối đuôi nhau đi theo Lâm Mang rời khỏi sân huấn luyện.
. . .
Trong sân, mấy Cẩm Y Vệ khác hiếu kì hỏi:
"Đám người kia chuẩn bị đi làm cái gì, mà lại hưng phấn như vậy?"
"Chẳng lẽ có nhiệm vụ đặc thù gì? Ta vừa thấy Lâm Mang đi gian phòng của Bách Hộ đại nhân một chuyến a?"
Trong số đó, một tên Cẩm Y Vệ có vệt tàn nhang nằm giữa hai lông mày chần chờ một lát, rồi vội vàng nói:
"Mấy người các ngươi mau đi theo sau nhìn chằm chằm bọn hắn, ta bây giờ sẽ đi bẩm báo Tổng Kỳ đại nhân."
Đào Tổng Kỳ yêu cầu mấy người bọn họ phải để ý đến Lâm Mang, có động tĩnh gì phải lập tức đi báo cáo.
"Được!"
Mấy người kia đáp, rồi mau chóng cẩn thận đi theo.
. . .
Thiên Thịnh tửu lâu
Hôm nay tửu lâu khoác lên vẻ yên tĩnh dị thường, mất đi sự ồn ào náo động vốn có của nó.
Lí do là bởi Dã Lang bang Vương Khôn đã bao trọn chỗ này, cả đường cái xung quanh tửu lâu cũng được đàn em Dã Lang bang dọn dẹp sạch sẽ.
Khi Lâm Mang dẫn một đám Cẩm Y Vệ đến nơi, Vương Khôn đã đứng đợi sẵn ở cửa.
"Đa tạ đại nhân nể mặt!" Vương Khôn mặt đầy ý cười.
Lâm Mang một tay xách Tú Xuân đao bên hông, bình đạm nói:
"Vương bang chủ khách khí, chuyện lần trước vẫn còn phải cảm tạ Vương bang chủ mới đúng!"
Vương Khôn cười tiếp, nói:
"Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."
"Đại nhân, mời ngài lên lầu"
"Ừ!" Lâm Mang khẽ gật đầu, trực tiếp cất bước lên lầu hai.
. . .
Bàn ăn lớn trên lầu hai
Vương Khôn vừa đi lên, liền vỗ vỗ tay gọi tiểu nhị quán rượu đến, hô:
"Còn chờ gì nữa, còn không mau dọn thức ăn lên cho các vị đại nhân!"
Tiểu nhị tửu lâu không khỏi run nhẹ, vội vàng đáp:
"Tiểu nhân liền đi làm ngay!"
Lâm Mang sau khi ngồi xuống, nhìn về mấy tên Cẩm Y Vệ, khẽ cười:
"Tất cả ngồi xuống đi, không cần câu nệ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Hôm nay là để đến ăn cơm, không có phân chia cấp trên cấp dưới."
"Đa tạ Đại nhân."
Đám Cẩm Y Vệ ôm quyền thi lễ, khuôn mặt lộ vẻ cảm kích.
Thiên Thịnh tửu lâu này chính là loại tửu lâu cao cấp nhất trong thành, ngày thường bọn hắn không có cơ hội để tới đây.
Chẳng mấy chốc, từng đĩa thức ăn thịnh soạn được đặt lên bàn.
Lâm Mang nhìn sang phía Vương Khôn thần sắc câu nệ đứng ở một bên, cười nói:
"Vương bang chủ, mời ngồi."
Vương Khôn cẩn thận ngồi xuống.
Sau đó Lâm Mang không chút khách khí bắt đầu ăn, cũng không để ý tới Vương Khôn đang ngồi kế bên.
Người luyện võ sức ăn vốn rất lớn, huống chi hắn lại luyện công phu ngạnh khí, năng lượng cần bổ sung không phải người bình thường có thể so sánh.
Nhất là hắn mới vừa đột phá Tiên Thiên, sức ăn tiếp tục tăng mạnh.
Cũng bởi nguyên nhân này mà những người dân nghèo không thể luyện võ.
Ngay cả cơm ăn áo mặc còn chưa lo nổi, thì nói gì tới tập luyện võ công.
Hôm nay hiếm khi lại được người khác mời cơm, dè dặt làm gì ăn mạnh thôi!
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị...
Lâm Mang lau khoé miệng, nhìn về phía Vương Khôn, nở nụ cười nhàn nhạt:
"Nói đi, có chuyện gì?"
Vương Khôn ngẩn người, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên chút do dự.
Lâm Mang trầm giọng:
"Ta không thích người vòng vo tam quốc, có chuyện gì cứ nói thẳng!"
Vương Khôn vội vàng đứng dậy nói:
"Đại nhân, chuyện là, huynh đệ của tiểu nhân ít ngày trước đánh nhau nên bị bắt vào đại lao, muốn xin đại nhân giúp đỡ lần này!"
"Ồ!" Lâm Mang kinh ngạc:
"Xem ra người mà lệnh đệ đánh không đơn giản a?"
Lấy thế lực của Dã Lang bang, nếu chúng đánh những người bình thường thì tuỳ tiện kiếm vài tên côn đồ ném vào đại lao là xong.
Đây đường đường là huynh đệ của bang chủ mà cũng phải vào đại lao, nhất định là đã chọc phải nhân vật không nên dây vào.