Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

8.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La của tác giả Nhĩ Nhã là câu chuyện tình yêu đam mỹ hiện đại vui nhộn. Nhân vật chính của chúng ta tên là Khải Khải là người rất vui vẻ hòa đồng, yêu mạo hiểm, ch …
Xem Thêm

Chương 49
CHƯƠNG 50.

Khải Khải từ lúc tiến vào cổ mộ, cảm giác tất cả đều vượt mức người thường, dọc đường có rất nhiều thứ kì quái gì đó, thế nhưng chỉ cần cả đoàn lấy tượng thần thủ hộ trong túi ra, bọn quái vật lập tức lùi bước, cung kính ngồi sang một bên.

“Có gì đó bất thường.” Khải Khải nói nhỏ với Troy, “Vì sau vào đơn giản như vây?”

Troy cũng khó hiểu, Lưu Dịch Tư cũng cảm thấy phi thường dễ dàng, Hạng Vũ hỏi Khải Khải, “Trong tay Khải tiên sinh tột cùng là thứ gì? Thần kỳ như vậy?”

Khải Khải cười gượng hai tiếng, quay nhìn những người khác, nhướn nhướn mày —– Đến cùng là chuyện gì a?

Tất cả mọi người đều lắc đầu, không biết.

Cả đám nghĩ không ra, thần thủ hộ trong túi Troy cầm đột nhiên rung lên.

“Kỳ quái a.” Troy nhíu mày nhìn con Thao Thiết đá trong túi, Hắc Kim bên cạnh bỗng trở nên cũng kì căng thẳng, kéo Mạc Ninh nhỏ giọng xì xà xì xồ.

Mạc Ninh cũng không biết hắn đang nói gì, bóp miệng hắn, “Tiếng trung dạy cậu đâu hết rồi? Biết nói tiếng người không hả?”

Hắc Kim nhìn Đông Đông, Đông Đông lại nói với bọn Khải Khải, “Hắc Kim nói, lão ý muốn tỉnh.”

“Ai muốn tỉnh?” Tất cả mọi người đều không hiểu phải hói.

“Lão!” Đông Đông chỉ cái túi trong tay Troy, đột nhiên, phía trước vang đến tiểng nổ.

“Tiếng gì vậy?” Đám người Lưu Dịch Tư cầm vũ khí đi trước, sau đó, có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

“Như con gì rất lớn a.” Sam, “Lại không phải sẽ không khác gì con khủng long ở cửa chứ?”

Vừa dứt lời, huyệt động tối đen trước mắt, xuất hiện hai con mắt như hai ngọn đèn, Khải Khải ngẩng đầu nhìn, vị trí hai con mắt chí ít cao bằng 2 tầng lầu, phải cau mày.

“Theo tiếng gầm truyền đến, một con mãnh thú lớn từ bên trong bước ra, con dã thú toàn thân đều bằng đá, đen xì, miệng ngoác lớn, nhìn chằm chằm bọn Khải Khải, nước miếng chảy ra.

“Con gì đây a?!” Lưu Dịch Tư quay đầu nhìn đám Khải Khải, “Lấy vật kia ra cho nó nhìn được không a!”

Khải Khải và Troy cùng nhìn nhau, đều nhíu mày, “Con kia, cũng là một con Thao Thiết, nhưng chỉ là con trưởng thành.”

Con Thao Thiết kia có vẻ rất ngạo mạn, bước tới, nhìn tất cả, cuối cùng ánh mắt rơi xuống túi vải trong tay Troy, híp mắt nhìn một hồi lâu, nó phát ra âm thanh xì xa xì xồ, như đang nói chuyện.

Mọi người nhìn Đông Đông, “Nó nói cái gì đó về cái túi, nói là ‘Ngươi là tên phản bội’ “.

“Tên phản bội?” Mọi người thấy kì lạ, thế nhưng con Thao Thiết đã một bước lao lên trước, ngoác miệng, gầm gừ gào rú với mọi người, mà Lưu Dịch Tư cùng đám bộ hạ trước giờ chưa từng thấy qua thứ này, lên đạn bắn súng, bắt đầu bắn một cách điên cuồng.

“Đám vô văn hóa chỉ biết nố súng?!” Troy bực tức nói.

Khải Khải xem tình thế, nói khẽ với Troy, “Tôi nghĩ có vấn đề, chúng ta trước đừng tấn công nó, hỏi rõ tình huống vẫn hơn.”

“Tôi cũng muốn thế, nhưng em xem!” Troy chỉ chỉ đám người Lưu Dịch Tư dũng mãnh nổ súng, nói, “Hay thôi đi, chúng ta đi trước, theo địa đồ chỉ dẫn, nếu không sai biệt lắm thì đã là cửa cuối cùng rồi.”

“Vậy con Thao Thiết kia?” Khải Khải hói.

Troy liếc nhìn Mạc Ninh, “Có thể phong ấn nó không?”

Mạc Ninh gật đầu, “Được thì cũng được, cơ mà mọi người phải hỗ trợ!”

“Không thành vấn đề!” Troy nhìn Sam và Safi một cái, hai người cầm 2 đầu sợi dây màu đen, cực kì dài. Cả hai kéo dây, Mạc Ninh xuất ra phù chú, đưa mỗi người một cái đinh gỗ, nói, “Dùng dây xích đầu con Thao Thiết, sau đó lấy đinh gỗ đinh lại trên tường, tôi sẽ hạ phù trú ngay mặt nó, có thể giữ được nó một giờ.”

“Làm đi!” Khải Khải khoát tay chặn Hạng Vũ, Hạng Vũ kêu đám lưu người Lưu Dịch Tư đang điên cuồng nổ súng dừng lại.

Lưu Dịch Tư ngừng bắn, mọi người ngẩng đầu nhìn, con Thao Thiết không suy chuyển lấy chút nào, chỉ có bốn vách tường rung động đất đá rơi lả tả.

Mạc Ninh từ áo choàng lấy một con dao bạc khắc hoa văn, nhắm phóng trán con Thao Thiết. Quả nhiên, con Thao Thiết bỗng gầm rú lùi lại, con dao bạc đã đinh vào đầu Thao Thiết.

“Lúc này.” Mạc Ninh hô lên.

Sam và Safi nghe được lập tức nhảy lên, sơi dây đen trong tay, cuốn Thao Thiết dính chặt và tường, đóng đinh, sau đó Mạc Ninh lấy ra một cây kim đen, phóng tới đỉnh đầu Thao Thiết, Hắc Kim ôm Mạc Ninh nhảy lên.

Mạc Ninh xuất ra phù chú, dán tại đỉnh đầu Thao Thiết, đưa một con dao bạc cho Hắc Kim để hắn cắm vào đỉnh đầu Thao Thiết, đóng giữ phong ấn.

Theo động tác của hắn, con Thao Thiết thảm thiết kêu lên, sau đó từ từ nhỏ dần, cuối cùng ngày càng nhỏ, chỉ to bằng một con chó bình thường, tất cả mọi người đều khó hiểu, Hắc Kim cũng ngồi xuống xem một chút, đầu nghiêng mặt xịu.

“Đừng xem nữa!” Mạc Ninh vẫy mọi người, “Chúng ta phải nhanh lên, nó tối đa bị xích một giờ sẽ khôi phục nguyên hình.”

Lưu Dịch Tư nhướn nhướn mày, “Nó hiện giờ coi bộ không còn chút nào lợi hại, tôi nếu như cho nó một băng, lại không phải giải quyết được nó sao?” Vừa giơ súng lên, đã bị Khải Khải đè lại, Lưu Dịch Tư quay lại, Khải Khải lạnh mặt nhìn gã, “Con Thao Thiết là thần thú thượng cổ, anh không gϊếŧ được nó, ngược còn đắc tội với nó.”

Lưu Dịch Tư thu súng, nhún vai, “Tuân lệnh.”

Troy kéo Khải Khải qua, ý bảo mọi người mau nhanh đi, vào chính lúc đi qua con Thao Thiết, Khải Khải đột nhiên nghe được một tiếng kì lạ.

“Làm sao vậy?” Troy nhìn Khải Khải đột nhiên có vẻ sửng sốt, liền hói.

“Anh có nghe thấy không?” Khải Khải cau mày hói hắn.

“Nghe thấy cái gì?” Troy không hiểu được, “Có chuyện gì?”

“Ưhm….” Khải Khải nghĩ lại một chút, nhưng không thể nói rõ là tiếng gì.

“Đi lên trước đi.” Troy kéo Khải Khải đi trước, lại một đoạn đường, Khải Khải đột nhiên lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ, so với lúc nãy, hiện tại rõ ràng hơn, giống như cái gì đang cười…..Tiếng cười rùng cả người.

“Khải?” Troy kéo Khải Khải nhìn kĩ, “Em sao vậy? Sắc mặt tệ như vậy?”

“Có nghe được tiếng cười không?” Khải Khải hạ giọng hói.

“Tiếng cười gì?” Troy nhún vai, “Không có …..”

Khải Khải dừng lại nhìn sang Mạc Ninh, hói, “Mọi người cũng không nghe thấy?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu.

Khải Khải và Troy cũng nhau đi phía trước, hỏi, “Anh có nghi ngờ là tôi nghe nhầm?”

Troy mỉm cười, “Tôi làm sao có thể nghi ngờ em?”

….

Khải Khải có hơi bất ngờ, nhưng trong lòng cảm thấy không tệ, sau đó, tiếng cười cũng không nghe thấy nữa.

Mọi người chạy một hồi, liền thấy một cánh cửa rất lớn.

“Cửa?” Sử Diễm Phỉ nhìn địa đồ, “Trên bản đồ chính là cửa vào….” Đưa Đông Đông xem, hói, “Viết cái gì thế?”

Đông Đông và Hắc Kim đều xem, sau đó hai người dùng ngôn ngữ của mình giao lưu một chút, nói với mọi người, “Ừ, là địa ngục chi môn.”

“Địa ngục chi môn?” Mọi người giật mình.

Diệp đến sờ sờ cánh cửa, dán lỗ tai lên khe hở nghe thử, quay lại nhìn bọn Khải Khải, “Không có gió, cửa này là bịt kín.”

Khải Khải suy nghĩ một chút, lấy mặt nạ hoàng kim ra, nói, “Cái này….”

Thế nhưng anh vừa nói xong, liền nghe được tiếng cười chói tai. Khải Khải cảm thấy tiếng cười này giống như là tiếng nổ vang chói tai, buông tay, mặt nạ đánh rơi xuống đất.

Song song mặt nạ chạm đất, mọi người lập tức cảm thấy mặt đất rung lên…..Sau đó, cánh cửa lớn trước mắt hoàn toàn phong kín từ từ mở ra.

Khải Khải vừa tinh tường nghe được tiếng cười sắc nhọn một trận, thế nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện cảnh tượng này khiến anh giật mình quên hết những âm thanh đó.

Đại môn mở ra, đằng sau là một cái hố lớn….Có thể nói, Khải Khải hiện tại cảm thấy giống như là đừng trên tầng 20 nhìn xuống thành phố, mà khiến kẻ khác giật mình nhất chính là….Thành phố kia, hoàn toàn chỉ dùng vàng tạo thành —— Hoàng kim chi thành.

“Ha ha ha….” Bọn người Lưu Dịch Tư đều sung sướиɠ cười lớn, khởi điểm bọn họ đã tưởng tượng rất nhiều, thế nào là thành phố vàng, thế nhưng so với hình ảnh thực tế trước mắt, trong tưởng tượng của bọn họ chỉ có thể gọi là hoàng kim thôn.

“Bên kia có bậc thang!” Sử Diễm Phỉ chỉ về hướng đông nam, mọi người nhìn qua, thấy một đường bậc thang xoáy tròn, từ cửa vào xuống trung tâm thành phố.

Khải Khải nhìn thử, đi về phía bậc thang. Mọi người bước xuống bên dưới, cảm giác không giống loại vàng cứng bình thường, mà biến thành mềm mại…..Thực là hoàng kim!

“Phát tài rồi!” Mấy tên thủ hạ Lưu Dịch Tư hưng phấn cực điểm, vừa đi, vừa cắn một cái trên bậc thang…..Để lại dấu răng rõ ràng.

Mọi người tinh thần phấn chấn, Diệp và Sử Diễm Phỉ còn có Đông Đông sợ hãi cảnh tượng trước mặt đến không nói ra lời, Hạng Vũ không ngừng thúc giục mọi người đi mau, tìm được đồ rồi trở lại.

Troy vẫn quan sát Khải Khải, thấy anh liên tục nhíu mày lắc đầu.

“Khải ?” Troy tới gần, “Khó chịu sao?”

“Ừ….Hình như thứ gì đang cười!” Khải Khải chỉ rõ phương hướng, “Hơn nữa rất gần chúng ta!’

“Cười?” Troy suy nghĩ, đột nhiên mở túi, lấy con Thao Thiết đá ra xem, con Thao Thiết nguyên bản mặt xầm xí lại mở miệng cười lớn.

“Đây là….” Khải Khải vừa nhìn con Thao Thiết, lập tức hiểu ra, vừa mới cười chính là nó, hơn nữa nó bây giờ vẫn đang cười.

“Vô lý!” Khải Khải kéo Troy, đồng thời, thấy con Thao Thiết động đậy, sau đó bay khỏi tay Troy.

“Không ổn!” Mạc Ninh đằng sau kêu lên, “Phong ấn của nó tự động giải trừ rồi!”

Vừa dứt lời, lập tức thấy kim quang bắn tứ tung, phong ấn trên thần thủ hộ Thao Thiết và sợi dây đồng thời giải trừ.

Lần này, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng cười. Khải Khải hai mắt mở lớn nhìn hình thể trong không trung đang phình lớn, thậm chí nó còn to gấp ba lần lúc là thần thủ hộ rừng rậm, thật quá uy vũ, không có một chút cảm giác ốm yếu.

“Ha ha ha……Thực sự cám ơn các ngươi.” Thần thủ hộ rừng rậm lần này nói không phải là ngôn ngữ Thao Thiết người nghe không hiểu, mà là nói tiếng người nghe hiểu được.

Khải Khải và Troy nhìn nhau, đều đã hiểu, bọn họ bị con Thao Thiết này lợi dụng.

“Ta đã đợi mấy nghìn năm, không nghĩ tới ngày hôm nay có thể thành công!” Thần thủ hộ cười lạnh ngoái đầu lại, “Ta đi trước làm chính sự, đợi lát nữa về sẽ giải quyết các ngươi!” Nói xong, liền bay đi!

“Đứng lại!” Hạng Vũ nôn nóng, hét lên với Lưu Dịch Tư, “Mau đuổi theo, mau đuổi theo cho ta!”

Thêm Bình Luận