Chương 46
CHƯƠNG 47
Bóng tối đại khái kéo dài hơn 20 phút, sau đó bị thu lại, trước mắt Khải Khải đột nhiên có ánh sáng. Ánh sáng mạnh mẽ có chút gai mắt, Khải Khải mắt nhắm lại, rồi mở ra, phát hiện mình đã ở trong nhà. Lúc này, anh ở giữa một căn phòng cực lớn, bài trí xa hoa đặc biệt kiểu cách, trên trần là đèn chùm thủy tinh. Đứng trước mặt là hai người, một người chính là Thakura, ngươi kia cũng mặc đồ đen, chỉ là thoạt nhìn trẻ hơn Thakura một ít, đeo kính, bộ dáng thanh tú, gương mặt cũng nhợt nhạt.
“Hắn chính là Khải Khải sao?” Người kia hỏi Thakura.
“Đúng vậy.” Thakura gật đầu, tay nắm cằm Khải Khải, “Giống không?”
Ngươi kia gật đầu, “Giống, bất quá cảm giác rất dữ…..”
Thakura cũng nhìn ra Khải Khải vẻ mặt không vui, vội thu tay lại, cười hì hì xin lỗi với anh, “Đừng giận, chúng ta có thô lỗ chút đỉnh, bất quá cũng là vì Troy.”
Khải khả nhìn một vòng dơi trói chặt mình, liếc Thakura, gã búng tay một cái, đám dơi liền bay đi.
“Các ngươi muốn nói gì với Troy?” Khải Khải cử động chân tay, nghĩ không vấn đề gì, lại hỏi hai người, “Tại biệt thự của hắn không nói được sao, đến tận đây làm gì?”
Thakura chỉ người nọ cho Khải Khải, “Đây là Mote La.”
Khải Khải gật đầu.
“Khải Khải, chúng ta cho anh xem một thứ, anh liền hiểu rõ.” Hai người mang theo Khải Khải xuống lầu.
“Mời vào.” Mote La mở cửa lớn, nói với Khải Khải, “Có thể sẽ hơi dọa người, anh chuẩn bị tâm lý một chút.”
Khải Khải nhíu mày, nghĩ không biết thứ gì, thần thần bí bí. Cùng Mote La vào phòng, chỉ thấy bên trong có bốn cái giường sắt, trên mỗi chiếc giường đề dùng vải trẳng phủ thứ gì đó. Dựa theo hình dạng vật thế, Khải Khải có thể đoán đó là thi thể, thật thú vị, Mote La và Thakura kì quái, đưa anh tới chỉ để nhìn thi thể sao?
Thakura đi trước, xốc một tấm vải lên, Khải Khải nhíu mày, thấy được thi thể kia không phải người, mà là quỷ hút máu, mặt trắng răng nanh…..
“Là quỷ hút máu?” Khải Khải hỏi.
Thakura và Mote La gật đầu, “Không sai, là quỷ hút máu.” Nói xong liền xốc toàn bộ vải phủ, bên dưới đều là thi thể quỷ hút máu chết trong tình trạng cực thảm, trước ngực có một cái lỗ lớn.
“Đây là phương pháp người sói thường dùng với quỷ hút máu.” Thakura nói, “Chúng ta biết gần đây có người âm thầm chiêu mộ quỷ hút máu đối phó Troy không thành công, vì thế đi chiêu tập người sói, mấy tên kia thích nhất đối nghịch với quỷ hút máu chúng ta.”
“Người sói?” Khải Khải mở to mắt, nghĩ, thật là còn có vụ này a?”
Thakura gật đầu nói, “Chúng ta muốn Troy đến, chính là muốn hắn nhìn thấy những thi thể này, cái này giống với lão địch thủ già của chúng ta làm.”
“Lão địch thủ già?” Khải Khải hỏi, “Troy quen người làm chuyện này sao?”
“Trong đám người sói có một kẻ gọi là Musharraf, hắn trước đây có quen biết với Troy.” Thakura nói, “Ta sợ lần này có người thuê hắn đi phá hỏng hành động các ngươi, cho nên muốn nhắc nhở Troy một chút…. Mặt khác….”
“Mặt khác làm sao?” Khải Khải thấy hắn còn có ẩn tình, cũng hiểu được có thể tương đối nghiêm trọng.
“Uhm, mặt khác, chúng ta đã lâu không gặp Troy, muốn gặp hắn.” Mote La ngại ngùng nói ra một điều ngoài dự đoán, nhỏ giọng nói với Khải Khải.
“Troy tại sao không muốn gặp mấy người?” Khải Khải không hiểu được, nghĩ mấy người là bạn bè nhìn cũng không tệ a.
“Hắn không gặp chúng ta, chỉ vì chuyện quá khứ hắn không muốn nói ra, người trong quá khứ hắn cũng không muốn gặp.” Thakura cười cười. “Bất quá hiện tại hắn tìm được ngươi, chúng ta đã nghĩ, có khả năng hắn sẽ tha thứ cho chúng ta.”
Khải Khải gật đầu, chợt nghe một giọng nói truyền đến, “Vốn không có gì, hiện tại đừng nghĩ nữa.”
Ba người giật mình, cùng nhau ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, liền thấy một người giữa không trung, vẻ mặt nghiêm lạnh nhìn mấy người.
“Troy?” Thakura và Mote La hai mắt mở to ngẩng đầu nhìn, Mote La quay nhìn Thakura, “Ngươi không phải nói mai mới đến sao, ta đã báo mọi người mai mới đến rồi.”
Thakura cũng hơi đau đầu, ngẩng đầu nhìn Troy.
Troy vẫn không hề nhìn hai người, hạ xuống cạnh Khải Khải, nhẹ giọng hói, “Thế nào?”
Khải Khải lắc đầu, ý bảo không có việc gì, Troy ngẩng đầu, hung hăng trừng Thakura và Mote La. Hai người hiển nhiên rất sợ Troy, thấy hắn vẻ mặt không vui, Mote La còn trốn ra sau Thakura, lí nhí nói, “Troy, đã lâu không gặp.”
Troy gật đầu, vẫn không hề mở miệng nói, đi tới giường xốc vải trắng phủ thi thể, tỉ mỉ nhìn một hồi, cười nhạt, “Là Musharraf làm.”
Thakura và Mote La hai mắt nhìn nhau, đều có chút khẩn trương.
“Mấy tên quỷ hút máu này là ai?” Troy hỏi, “Người sói vì sao vô duyên vô cớ công kích quỷ hút máu?”
Thakura lắc đầu, nói, “Chúng ta nghư nói có người định dùng quỷ hút máu đối phó ngươi, liền phái mấy người đi tìm hiểu tin tức, thế nhưng đến lúc được đưa về, đều là thi thể, cho nên mới nghĩ đi báo cho ngươi, dù sao Masharraf cũng khó đối phó.”
“Con cẩu thối đó còn sống sao?” Troy có phần khinh thường bĩu môi nói, “Chúng ta nghe nói các ngươi muốn tìm thành hoàng kim, đến lúc đó đơn thương độc mã đối phó người sói, không bằng hiện tại chúng ta đánh một trận, rất nhiều người đồng ý hỗ trợ…..Coi như chuộc lỗi chúng ta năm đó thấy chết không cứu đi.”
Troy nhíu mày, “Quyết chiến với người sói, cái này cũng cần sao?” Musharraf muốn tìm chính là ta, không có thù oán gì với các ngươi, hiện tại số quỷ hút máu còn lại không nhiều, đừng lãng phí.”
Thakura và Mote La hơi xấu hổ, hai người nhìn nhau, hỏi Troy, “Ngươi còn giận chúng ta a?”
Troy không có hứng thú tiếp tục ngốc người ở đó, kéo khái khải, “Về thôi.”
Khải Khải không có ý kiến gì, anh luôn không thích hỏi đến chuyện riêng người khác, theo Troy đi về, chợt nghe Mote La ở sau nói, “Các người nhất định phải cẩn thận a.”
Troy tới cửa, dừng lại, quay đầu nhìn hai người kia, thản nhiên nói, “Các ngươi nên làm gì đi thôi, ít quản chuyện của ta đi, lần này ta có thể bỏ qua, lần sau ta sẽ không khách khí nữa đâu!” Nói xong, dẫn Khải Khải đi.”
“Bình thường sao tôi lại không phát hiện thành phố này chỗ nào cũng là đất của quỷ hút máu?” Khải Khải hỏi Troy.
“Khải Khải…..” Troy kéo lại, nhàn nhạt nói, “Bọn họ có làm gì với em không?”
Khải Khải nhướn nhướn lông mày, cười, “Có điều gì bọn hắn biết, mà anh không muốn tôi biết sao?”
Troy sửng sốt, lắc đầu cười, “Không phải….Chuyện năm đó, đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc lại.”
Khải Khải gật đầu, buổi tối gió thổi mát mẻ, cười nói, “Hai tên quỷ hút máu đó ấn tượng cũng không giống lắm.”
“Sớm đã nói với em, đừng tin những gì phim nói.” Troy kéo Khải Khải qua, hôn lên trán anh một cái, hai người chân bước nhanh hơn, chính lúc này, nghe được xa xa từ đỉnh núi, truyền đến tiếng sói tru.
Troy chau mày, ngẩng đầu nhìn ngọn núi không xa, thấy trên đỉnh núi hình như có thứ gì, theo ánh trăng, ánh lên ánh sáng xanh, dưới ánh trăng tròn, càng có vẻ quỷ dị.
Sau đó, lại một tiếng sói tru tryền đến, thảm thiết mà thê lương.
“Ngu ngốc.” Troy nắm chặt tay Khải Khải, ôm thắt lưng anh, nói, “Đi chậm thôi.”
Khải Khải vừa gật đầu, Troy đã ôm anh, nhanh chóng di chuyển về hướng xa, tiếng sói tru có chút đáng sợ, bị bỏ xa phía sau.