Chương 34
CHƯƠNG 35
“Bất quá, Thao Thiết hung tàn khát máu. “ Troy nói, “Mặc dù đã già nhưng vẫn phải cẩn thận.”
“Tới tìm thủ lĩnh bộ lạc kia khơi thông .” Khải Khải nhìn mọi người một lượt, “Chúng ta trước mắt cứ như vậy, tôi và Troy cùng carew vào trước, mọi người mai phục chờ ở đây, cẩn thận một chút.”
Mọi người gật đầu đồng ý.
Sau đó, Khải Khải và Troy cùng Carew, lén lút tiến vào phạm vi Dimana Tia Parsons.
Để tránh né thủ vệ, ba người chọn nơi tương đối khó đi, vừa mới đi được mấy bước, Troy liền kéo Khải Khải, nhỏ giọng nói, “Có người.” Vừa dứt lời, thì có một thanh giáo dài bay ngang tới, Khải Khải nghiêng đầu tránh, thoát được thanh giáo.
Troy tức thì vươn tay bắt, nhún người nhảy đến trước Khải Khải và carew, ngăn lại ba thanh giáo bay tới.
Cùng lúc đó, chợt nghe từ bốn phía tiếng chân rầm rập, một lúc sau, có đến mười thổ dân ăn mặc không khác Hắc Kim lắm xuất hiện, trong tay cầm giáo dài, miệng phát ra ngôn ngữ giống như uy hϊếp, cảnh giác nhìn bọn Khải Khải.
“Nói cho bọn họ, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn nói chuyện với tù trưởng bọn họ.”Khải Khải và carew nói.
Carew dựa theo lời Khải Khải nói với những thổ dân một lần nữa.
Mấy thổ dân nhìn nhau vài lần, lúc này, có một người giống như thủ lĩnh đội người tới nói mấy câu.
Carew nói lại với Khải Khải, “Anh ta nói tù trưởng bị bệnh, không gặp người, để chúng ta đi.”
Khải Khải nhìn đám thổ dân, đột nhiên hỏi Carew, “Thổ dân có nói dối không?”
Carew cười cười, “Chỉ có người hiện đại mới nói dối, chúng ta đều có thần linh giám sát, ai nói dối sẽ bị trời phạt.”
Khải Khải gật đầu, nói với Carew, “Bác hỏi bọn họ, tù trưởng họ bệnh có nặng không.”
Carew mặc dù không vui nhưng vẫn hỏi, quả nhiên, những thổ dân liền biểu tình phức tạp, lập tức buồn bã thì thầm nói hai câu, Carew phiên dịch, “Họ nói tù trưởng bị thương nặng, rất nhanh sẽ chết.”
Khải Khải suy nghĩ một chút, nói, “Nói với bọn họ, bên ngoài cánh rừng có người hiện đại tới, y học hiện đại có thể chữa hết bệnh cho tù trưởng của bọn họ.”
Thủ lĩnh nghe xong có chút do dự, liền kêu mấy tên thủ hạ trông bọn Khải Khải, còn mình vội vã quay trở về. Chỉ chốc lát, hắn vội vội vàng vàng trở lại, nói tù trưởng cho bọn họ vào, thế nhưng nếu không trị hết, sẽ không khách khí với bọn họ.
Khải Khải quay đầu lại, gọi Mạc Ninh một tiếng, bốn người theo những thổ dân này, vào trong bộ lạc.
Dimana Tia Parsons với bên ngoài là cắt đứt hoàn toàn, thế nhưng vào trong bộ lạc, Khải Khải lại phát hiện bộ lạc này trong bốn bộ tộc là phát đạt nhất, tối thiểu ngưởi ở đây không phải ở trong nhà là bằng cỏ mà bằng gỗ, thậm chí còn có phòng ở dựng bằng đá xếp, có thể thấy người khởi thủy là bộ tộc văn minh.
Bọn họ theo thủ lĩnh tới một phòng bằng đá, chỉ thấy một người đàn ông cường tránh mặc da rắn, da ngăm đen nhưng sắc mặt lại trắng bệch, trên vai có vết thương trở nên trắng, xem chừng là bị nhiễm khuẩn.
Mạc Ninh tiến tới kiếm tra, nói, “Chỉ là vết thương bị nhiễm trùng, do bị viêm dẫn tới sốt cao, chỉ cần băng bó vết thương cẩn thận, dùng thuốc giảm sốt là có thể khỏi hẳn.”
Sau đó, Mạc Ninh xử lý vết thương cho tù trưởng, bôi thuốc, băng bó rồi cho hắn uống hai viên giảm sốt.
Tù trưởng sau đó mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, vốn tiếng mê sảng khổ sở cũng tắt dần, mấy tên thủ hạ nhìn nhau vài lần, đều lo lắng căng thẳng, bọn họ bắt bọn Khải Khải chờ ở trong phòng, không cho phép ra, chờ tù trưởng tỉnh lại.
Thổ dân chưa từng dùng qua thuốc giảm sốt, bở vậy dược tính mạnh mẽ đặc biệt rõ ràng, tù trưởng lại thân thể cường tráng, ngủ quá chiều, mới từ từ tỉnh lại. Mạc Ninh giúp anh ta kiểm tra một chút, thấy đã giảm sốt, lại cho anh ta uống thêm chút thuốc, đổi thuốc trên vết thương, tù trưởng mới hoàn toàn tỉnh lại.
Thủ lĩnh thủ vệ kể lại tù trưởng bọn họ sự tình, tù trưởng còn trẻ hai mắt mở to hiếu kì nhìn chằm chằm mọi người. Khải Khải và Mạc Ninh quan sát vị tù trưởng gọi Lyme kia một chút, cảm thấy thoạt nhìn hàm hậu thành thật, rất dễ gạt, hai người hiện đại rất không phúc hậu nhìn nhau —- gật đầu, dễ gạt!
Sau đó, mấy người qua Carew phiên dịch, tiến hành giao lưu nhất định.
Lyme là vì chiến tranh với thần thủ hộ mà bị thương, mà thần thủ hộ cũng trốn được vào rừng, nói chờ anh ta chết sẽ trở lại.
“Vì sao lại đánh nhau?” Khải Khải hiếu kì hỏi.
Lyme nói, thần thủ hộ đã rất già, lão cần ăn đến phân nửa người trong bộ tộc, để gia tăng thọ mệnh cho mình, bởi vậy Lyme chọn ra phân nửa người không có ích trong bộ tộc, cung cấp cho lão ăn.
Khải Khải nhịn không được chau mày, “Thế nào độc ác vậy.”
“Lão trước đây vẫn dùng người bộ tộc để ăn.” Lyme bất đắc dĩ nói, “Nuôi chúng tôi giống như nuôi đồ ăn, hồi đầu, lão một năm ăn cũng chỉ mười người, thế nhưng gần đây cơ thể càng ngàng càng không tốt, gần đây ăn rất rất nhiều, lúc này đã ăn gần nửa người trong bộ tộc.”
“Cái này nói lên con Thao Thiết này thọ mệnh cũng nhanh tới rồi.” Troy nói, “Thao Thiết còn trẻ không cần ăn nhiều, một hai người cũng đủ để nó sống mấy trăm năm, thế nhưng càng già càng đói, hơn nữa gần đây ăn phân nửa số người, cũng không thể sống bao lâu, phát triển tới độ nó ăn một người sống một ngày, cho đến lúc xung quanh không còn vật sống để ăn, sau đó chết đói.”
Mạc Ninh nhíu đầu mày, “Thật đúng là ngán kiểu chết này.”
“Các người vì sao tới đây.” Lyme hiếu kỳ hỏi.
Khải Khải nói một chút về ý định mình đến, Lyme dương như có hơi khó xử, “Muốn làn bản dập thật ra cũng không khó, thế nhưng tấm bia đá trong rừng, thần thủ hộ cả ngày giấu như bảo bối, vì thế chúng tôi cũng không có cách nào lấy về.”
Khải Khải ngồi xuống, nói với anh ta, “Nếu như anh hợp tác với chúng tôi, chúng tôi có thể giúp anh diệt trừ thần thủ hộ, các anh lấy được tự do, từ nay về sau tính mạng không bị uy hϊếp, mà anh cũng chỉ phải cho chúng tôi làm bản dập, thế nào?”
Lyme gật đầu, “Đó không thành vấn đề.”
“Phải rồi.” Mạc Ninh đột nhiên hỏi, “Con Thao Thiết kia, lão là cha của Hắc Kim, lão có mấy đứa con như Hắc Kim?”
Lyme lắc đầu, nói, “Chỉ có Hắc Kim, Hắc Kim là anh em của chúng tôi, đừng lo.”
Tất cả mọi người nghĩ thấy lạ, “Hắc Kim chẳng phải con của Thao Thiết sao?”
“Hắc Kim là do thần thủ hộ và đàn bà bộ tộc sinh ra, tâm linh tốt đẹp, anh ta không ăn người, anh ta là người chấp pháp, gϊếŧ chết những kẻ bên ngoài uy hϊếp an toàn chúng tôi, thế nhưng anh ta gần đây cũng không dám trở về, vì thần thủ hộ muốn ăn anh ta.”
“Thần thủ hộ này đúng là ngũ độc câu toàn a.” Mạc Ninh lắc đầu, “Vốn cho rằng lão ăn người còn không tính, không nghĩ tới con mình cũng không tha.”
“Đồng loại tương tàn là đặc điểm của Thao Thiết.” Troy nói, “Ăn Thao Thiết con, là có thể gia tăng sức mạnh và thọ mệnh cho nó, đây cũng là nguyên nhân Thao Thiết tuổi dài nhưng ít ỏi.”
Mọi người nếu đã đạt thành hiệp nghị, Khải Khải sẽ đưa những người khác cũng tới, mọi người cùng thương nghị kế hoạch.
“Dùng phương pháp gì dẫn dụ Thao Thiết là tốt nhất đây.” Sử Diễm Phỉ hỏi, “Hơn nữa còn không biết có thể thực thành phương pháp gϊếŧ chết nó không nữa.”
Troy cũng gật đầu, “Phải, Thao Thiết chết rồi có thể sống lại, nhưng nếu đem gϊếŧ Thao Thiết già xong thiêu cháy, hẳn là không có vấn đề gì.”
Diệp nghe vậy, liền đến cạnh Đông Đông, nói, “Như vậy tàn nhẫn quá.”
“Chờ cậu thấy hình dạng của nó, sẽ không thấy tàn nhẫn.” Safi hỏi Lyme, “Nó hiện tại có phải đã sắp hiện nguyên hình?”
“Đúng vậy.” Lyme gật đầu, “Lão hiện tại cảm thấy giống như một con sư tử rất rất lớn, hình dạng rất kinh khủng, hơn nửa cả người đều tỏa ra mùi tanh tưởi.”
“Con Thao Thiết này đã già sắp chết rồi.” Sam bĩu môi nói, “Nó tình hình như vậy không cần đến vài ngày lại phải ăn thịt người thôi.”
“Vậy trước chuẩn bị một chút, chờ nó tới thôn tập kích người, chúng ta triển khai phục kích.” Khải Khải vừa mới dứt lời, đã thấy thổ dân hoảng hốt chạy vào, thì thầm với Lyme, Lyme giật mình bật dậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Khải Khải nghĩ có sự tình khác thường, liền hỏi carew.
“Anh ta nói thần thủ hộ và Hắc Kim ngoài rừng đánh nhau, Hắc Kim hình như bị thần thủ hộ đánh lén, bị thương rất nặng.” Carew trả lời.
“Nguy rồi.” Diệp cũng nói, “Hắc Kim vừa mới bị thương, lúc này bị đánh lén rất nguy hiểm.”
Lyme mang theo người của tộc nói muốn đi cứu Hắc Kim, nhưng bị bọn Khải Khải ngăn lại, Troy và Sam cùng Safi ba người để bọn Khải Khải ở lại chờ, bọn họ ba người đi, sau đó thuận tiện thì xử gọn luôn lão già kia.
Sau đó, ba người một đường đi vào rừng, chốc lát sau, từ nơi đó cây cối không ngừng rung động, có rất nhiều cây đổ ập xuống.
Không bao lâu, chợt nghe tiếng gầm rú rống lên từ trong rừng vang ra, giống như tiếng sấm sét, nghe mà khiến người tâm thần hoảng hốt.
Diệp và Sử Diễm Phỉ có chút sợ hãi, Khải Khải cũng hơi lo lắng, lúc này, Đông Đông đột nhiên rúc đầu chui vào lòng Khải Khải, sợ đến nỗi mắt nhắm lí nhí kêu gì đó.
“So với lần trước thấy Hắc Kim còn sợ hơn.” Mạc Ninh hơi nhíu mày, “Xem ra vừa rồi là tiếng kêu của Thao thiết già già.”
Khải Khải có chút xấu xổ cứng ngắc một chỗ, Đông Đông trước ngực ôm cứng không khác gì gấu ôm cây ôm anh ôm đến muốn ngạt.
Mạc Ninh nhìn nhìn, nhịn không được trêu chọc, “Anh thế nào không biết dịu dàng, cục cưng sợ hãi phải dỗ dành.”
Khải Khải mắt trợn trừng, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về Đông Đông, Mạc Ninh tò mò tới gần đánh giá một chút, nói, “Anh đúng thật là làm cho người ta thích.” Vừa mới dứt lời đã bị Khải Khải hung hăng trừng một cái, Mạc Ninh nhanh thu tay đầu hàng, cười, “Yên tâm, anh đáng yêu đến đâu, cũng không phải khẩu vị của tôi…..Tôi thích mãnh liệt một chút, dã tính một chút.”
Khải Khải chán ghét lắc đầu, lúc này, trong rừng đột nhiên im lặng hẳn, không bao lâu, Troy dẫn đầu đi ra khỏi rừng, trên người đều là máu….Khải Khải sửng sốt, Troy ngẩng mặt nhìn vẻ mặt Khải Khải, vui mừng nở nụ cười, nói, “Yên tâm, không phải máu tôi.
Phía sau, Safi và Sam hai người mang theo Hắc Kim bị thương đi ra.
“Không sao chứ?” Sử Diễm Phỉ và Diệp lo lắng vội đi tới, Safi lắc đầu, nói với Mạc Ninh, “Hắn bị thương nặng.”
Mạc Ninh nhìn chằm chằm Hắc Kim thương nặng đến hôn mê một lúc, đột nhiên mỉm cười, nói, “Đưa vào phòng…..Chuẩn bị mấy chậu nước, sau đó mọi người bất kể nghe thấy âm thanh gì, cũng không được đi vào…..Tôi trị thương cho hắn.”
Safi và Sam đưa người đi, Mạc Ninh liếʍ liếʍ môi, không rõ cười gì đi theo, Khải Khải thấy vẻ mặt anh ta hưng phấn, có chút bó tay lắc đầu.
“Thần thủ hộ đâu?” Khải Khải hỏi Troy.
“Để lão chạy.” Troy nghĩ nghĩ, lại tới sát vào Khải Khải nói, “Đó là Thao Thiết vương, rất lợi hại.”
Khải Khải gật đầu, “Bất quá mấy người có thể giải quyết lão, phải không?”
Troy cười cười,”Đó là đương nhiên….Cưng à, em rất tin tưởng tôi.”
Khải Khải một đạp đạp văng gã, “Đi tắm mau, thối kinh.” Nói xong, kéo Đông Đông như con gấu ôm cây bỏ đi.
Mạc Ninh sau khi đuổi Sam và Safi, liền xoay người đóng cửa lại, Lyme với y thuật siêu phàm của Mạc Ninh rất sùng bái, nghe anh ta nói cần phòng yên tĩnh cứu Hắc Kim, đã kêu thủ vệ trông coi nghiêm ngặt, bất luận ai cũng không cho phép quấy rầy.
Mạc Ninh nhìn chằm chằm Hắc Kim trên giường gỗ, cười, tới sát vào gần nhìn, tay chọt chọt, tán thưởng, “Dáng người thực tốt nha…..”
Lấy khăn ướt trong chậu nước lau sạch vết máu trên người Hắc Kim, Mạc Ninh nhẹ nhàng cởi bỏ quần da rắn quấn quanh hông Hắc Kim……Nhìn một hồi, hài lòng gật đầu. Viên đạt ghim trong người Hắc Kim còn chưa lấy ra, làm ảnh hưởng khiến miệng vết thương khó khép lại, Mạc Ninh cẩn thận lấy viên đạn ra, năng lực hồi phục của Thao Thiết so với quỷ hút máu không thua gì, làm cho ngoại thương trên thân thể Hắc Kim rất nhanh liền lại.
Mạc Ninh lại đắp thuốc lên những vết thương lớn, dùng băng vải băng bó lại.
Đợi chừng một giờ, lại tháo băng, đã thấy da thịt mới mọc ra, lớp da mới mầu phấn hồng, thoạt nhìn đặc biệt non mềm.
Mạc Ninh từ túi công cụ, lấy ra những sợi dây da màu đen thiết kế khác thường, cột hai tay hai chân Hắc Kim lên giường, sau đó lại lấy ra một dây bịt miệng, buộc vào miệng Hắc Kim, làm cho hắn không thể nói chuyện.
Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, Mạc Ninh lui lại vài bước tỉ mỉ thưởng thức, nghĩ: “Dụng cụ hàng ma của người trừ tà sao thật giống đồ chơi SM. Lại tà ác lấy kính mắt từ túi áo, đeo lên, trên mặt hiện ra vẻ cười, “Điều trị miễn phí, cậu dù sao cũng phải cho tôi cái gì tốt phải không nào?”
Nghĩ xong, lấy tay chấm nước, nhỏ từng giọt lên mặt Hắc Kim, chốc sau, Hắc Kim cau mày, từ từ tỉnh lại.