Chương 27
CHƯƠNG 28
Không chờ trời sáng, mọi người lập tức tiến vào rừng.
Carew phân tích một chút tình huống cho đám Khải Khải, thác ẩn của tấm bia Lance cổ đã đem về, hiện tại chỉ cần đem tấm bia đá trở về, chủ yếu là hiểu rõ một tràng tâm sự của Carew. Bộ tộc Rioja đã bị tiêu diệt, tấm bia đá bộ tộc này phải đến Nga để lấy về, hai tấm còn lại, một ở Misty, một ở Dimana Tia Parsons .
“Hai bộ tộc này đều ở trong Hutan Gelap.” Carew nói với mọi người, “Misty nằm ở vị trí trung tâm của Hutan Gelap, là bộ tộc dựa vào săn bắn mà sống, đôi khi cũng sẽ ra ngoài rừng bán thú rừng săn được cho người bản xứ, đổi lấy một ít vải vóc, các đời tù trưởng đều gọi mạc mạc.”
“Có ăn thịt người không?” Khải Khải hỏi.
Carew lắc đầu, “Misty không ăn thịt người, bất quá bộ lạc này tương đối hiếu chiến, bởi vậy cẩn thận.”
“Vậy Dimana Tia Parsons là thế nào?” Troy hỏi, “Lại lấy cái tên cổ quái như vậy?”
“Dimana Tia Parsons ……..Là nơi sâu nhất trong Hutan Gelap……….Bộ lạc đó với bên ngoài không có bất cứ lên hệ nào, bởi vậy bên ngoài biết đến bọn họ là phi thường ít.”
“Bác cũng không biết rõ sao?” Mạc Ninh hỏi Carew .
“Không ai biết.” Carew lắc đầu nói, “Đi vào tới vùng trung bộ cũng đã rất ít người.”
“Trong bút kí viết thế nào?” Khải Khải hỏi Sử Diễm Phỉ.
“Viết thì cũng có, cơ mà cực kì ít ỏi.” Sử Diễm Phỉ đã sớm đem bản bút kí lục lọi đến thuộc làu, nói. “Trong bút kí ghi lại một chút, ông từng cứu một cậu trai người Dimana Tia Parsons bị lạc, cậu này đã kể cho ông một ít chuyện về vùng trung bộ rừng sâu, sau một ngày một đêm, cậu ta đã bị một người đàn ông thần bí cứu đi, bất quá ông nội có nói, ông đã từng tận mắt gặp người đó tay không gϊếŧ chết một con báo đen.”
“Lợi hại như vậy?” Diệp mắt chớp mấy cái, hỏi Đông Đông , “Có phải rất lợi hại không.”
Đông Đông mắt díp lại mơ màng, gật đầu, “Ừ, lợi hại.”
“Hơn nữa căn cứ theo miêu tả của ông nội, người kia còn rất đẹp trai.” Sử Diễm Phỉ nói, “Được xưng là thần của rừng sâu.”
“Hứ “. Sam khinh thường bĩu môi, “Quản gì hắn là thần hay không phải thần, đã vài chục năm, thần cũng thành ông già rồi.”
“Hừ.” Sử Diễm Phỉ không cho là đúng khỉnh bỉ phản công, “Chưa chắc, có già cũng không già đến bốn trăm tuổi đâu.”
“Ngươi nói cái gì?” Sam hung hăng nhìn Sử Diễm Phỉ, đột nhiên nói, “Trên đầu anh có sâu.”
“Nha a…..” Sử Diễm Phỉ la lên, vừa vỗ vừa phủi tóc, cuối cùng là phải ngoan ngoãn nhào vào lòng sam, “Bắt đi, bắt đi.”
Sam đắc ý hỏi, “Trên mặt đất nhiều sâu như vậy, có muốn ta ôm anh đi?”
“Ừ.” Sử Diễm Phỉ gật đầu, “Muốn.”
Sam cười, “Vậy anh phải để ta……” Nói còn chưa dứt, đã bị Sử Diễm Phỉ bít miệng lại.
Mọi người không nói gì.
Sắc trời đã dần sáng lên, rừng mưa nhiệt đới thường truyền đến tiếng “phì phì phì” của rắn rết côn trùng, cùng với tiếng kêu kì quái của loại chim không biết tên.
(ngàn vạn lần xin mọi người thứ lỗi. ta sợ rắn lắm lại nghĩ không ra tiếng rắn rết bò là như thế nào nên khôn dám đi tìm thử. Ai biết xin cm cho ta nhé T_T)
Safi đi phía trước, rắn đặc biệt có mùi khiến các loại côn trùng bò sát khác phải tránh xa, bởi vậy mọi người một đường đi, không bị bất kì sâu bọ đi gì tập kích.
Được một lúc, chợt nghe Sam nói, “Phía trước có động tĩnh.”
“Là lễ bái mặt trời.” Carew vừa trả vừa cản mọi người, không để tiến lên phía trước, “Chúng ta gần như đã tiếp cận địa giới Lance cổ, bọn họ mỗi ngày thời điểm mặt trời mọc đều triêu hội, bộ tộc này sùng bái mặt trời.”
“Chúng ta đi vào như vậy không sao chứ?” Diệp dường như có chút lo lắng, “Quầy rầy họ làm lễ.”
Carew lại có vẻ rất hưng phấn, “Nếu như bọn họ biết chúng ta đem đồ đằng trở về, hẳn là sẽ không trách chúng ta, mà còn trở thành thượng khách.” Nói xong, ý bảo mọi người tiếp tục đi tiếp.
Bụi cây luẩn quẩn rậm rạp, chỉ thấy trước mắt có rất nhiều nhà cỏ, ở giữa là đống lửa, một đám người nguyên thủy mặc áo lá vây quanh đống lửa, đang vừa la vừa lậy, trông nhìn không có thứ tự rất thú vị, trên người còn có hình xăm chi chít.
Sử Diễm Phỉ bĩu môi, “Ai, còn tưởng sẽ thấy đỉnh đỉnh thái sơn vua rừng sâu đi, không nghĩ lại đều là bụng phình béo béo.” Vừa mới dứt lời, đã bị Sam kéo lại, “Anh còn muốn vua rừng sâu a? Ta cho anh hoa mắt loạn trí.”
Sử Diễm Phỉ bị Sam véo phải kêu lên, giỡn một hồi, cũng kinh động đến người Lance cổ lễ bái mặt trời. Có mấy người đàn ông thân thể cường tráng cầm thương dài vọt tới, “y y nha nha” kì quái la lên.
Carew vội vàng giơ tấm bia đá lên, miệng cũng “y y nha nha” nhanh nhẹn kêu lên.
Mọi người dường như là có trao đổi gì đó, người Lance cổ thấy được tấm bia đá giơ lên cao, đều oa oa kêu lên, đều quỳ xuống bái tế tấm bia, một vài người mừng rỡ như điên.
Sau đó, Khải Khải được nghênh đón vào bộ lạc, đi tới trước một ngôi nhà cỏ lớn, bên trong có một ông già Lance cổ, ông lão huyên thuyên nói với mọi người một tràng dài, Carew nói, “Ông ấy là tù trưởng Lance cổ, ông ấy nói cảm ta các người giụp họ tìm đồ đằng về.’
Khải Khải lắc đầu nói, “Không cần cảm tạ.” Nói xong, thì kéo Carew , nói, “Tôi biết mọi người xa cách lâu ngày gặp lại rất muốn ôn chuyện, bất quá chúng ta còn có hai nơi muốn đi.”
Carew mỉm cười, nói, “Cậu đừng vội, tôi giúp mọi người hỏi một chút chuyện về Misty và Dimana Tia Parsons , bọn họ sống lâu trong rừng, hẳn là biết rõ ràng hơn.” Nói xong, Carew ngồi xuống, cùng tù trưởng dùng ngôn ngũ Khải Khải có nghe cũng không hiểu nói chuyện, trông lão lông mày nhăn lại so với da mắt sắp giống nhau cả rồi, thì biết hành trình lần này hẳn là sẽ không thuận lợi.
Đứng dậy, Carew nói với Khải Khải đang chờ, “Tù trưởng nói, trước đã có một đội người vào rừng, những người đó tương đối tàn bạo, cùng người Misty đánh nhau kịch liệt một hồi, người Misty gần như chết hết, đồ đằng cũng bị đám người đó lấy đi.”
“Cái gì?” Khải Khải cả kinh, còn có những người khác sao?
“Có thể hỏi ông ấy tả lại một chút hình dạng những người đó không?” Safi hỏi Carew , “Chúng ta cũng dễ tìm.”
Carew hỗ trợ phiên dịch, tù trưởng gật đầu, quay bên ngoài hô một tiếng, chỉ chốc lát, thấy một cậu nhóc đi đến, trên người còn có thương tích, hơn nữa ăn mặc, không giống người Lance cổ.
Tù trưởng nói với Carew vài câu, Carew gật đầu, lại nói vói Khải Khải, “Cậu bé này là người Misty, nó bị thương trốn đến đây, được người Lance cổ cứu, mọi người có thể hỏi nó chuyện đã xảy ra.”
Khải Khải gật đầu, nhìn Carew , “Bác bảo nó miêu tả lại một chút, những người cướp đồ đằng, có bộ dạng gì.”
Carew cúi đầu hỏi, cậu bé nhất nhất trả lời, thoạt nhìn trông, chính là sợ đến run.
“Nó nói, những người đó cầm súng, gặp người liền gϊếŧ, hình dáng thì…..Tóc hồng cũng có hơi vàng, người rất cao, mặc đồ xanh lá.” Carew trả lời, “Nghe như vậy, có chút giống lính đánh thuê ngoại quốc.”
“Có bao nhiêu người.” Khải Khải hỏi.
Carew liền phiên dịch, cậu nhóc trả lời, “Tám người.”
“Chỉ có tám người sao.” Khải Khải nhíu mày, “Là ai đây.”
Cậu nhóc lại ngẩng đầu, nhỏ giọng nói một hồi.
“Nó nói cái gì?” Troy hỏi.
“A, nó nói, nó nhặt được cái gì của đám người ác quỷ kia.”
“Cái gì?” Tất cả mọi ngừi cảm thấy hứng thú.
Cậu nhóc từ túi mây nhỏ bên hông, lây ra một món đồ. Khải Khải cầm lấy nhìn…….Là máy chỉ đường.
“Máy chỉ đường?” Khải Khải có chút khó hiểu.
“Trong rừng, cầm máy chỉ đường làm gì?” Những người khác cũng có chút không hiểu được, chợt nghe cậu nhóc kia thì thầm nói.
“Nó nói, có một tên quỷ dữ bị tù trưởng bọn họ đánh chết, từ người hắn rơi ra thứ này.” Carew phiên dịch.
“Thi thể hắn đâu?” Khải Khải nói, “Có ở đây không?”
Cậu nhóc lắc đầu, nói nó không biết, nó nhặt được thứ này lúc bỏ chạy
Khải Khải bấm máy chỉ đường, nói, “Có địa điểm cuối cùng.”
“Địa điểm cuối?” Những người khác đều có chút hiếu kì đều ngó vào nhin, “Ở chỗ nào?”
“Theo vị trí, trung bộ rừng sâu.” Khải Khải nói, “Có lẽ, có lẽ là địa giới Dimana Tia Parsons .”
“Nói cách khác, chúng ta trực tiếp đi tìm bắt đám người đó, là có thể tìm được hai khối bia đá, có đúng không?” Đông Đông vừa ngáp vừa hỏi.
Khải Khải gật đầu, hỏi Carew , “Tù trưởng có biết vị trí Dimana Tia Parsons .”
Carew hỏi tù trưởng, tù trưởng vừa nghe đến Dimana Tia Parsons đã liên tục lắc đầu, gào thét cái gì đó, lại không ngừng xua tay.
Carew có chút áy náy nói với bọn Khải Khải, “Tù trưởng nói, Dimana Tia Parsons là bộ lạc bóng tối có ma quỷ thủ hộ, người nơi khác không thể tới gần, nói chúng ta nghìn vạn lần đừng tiến vào trung bộ rừng sâu hắc ám.”
“Bác hỏi ông ấy có biết vị trí cụ thể không.” Mạc Ninh nỏi, “Không cần ông ấy đưa chúng ta đi, như vậy sợ gì?”
Tù trưởng nghe xong, hình như rất không vui, vừa khoa chân múa tay vừa kêu lên một trận, Carew nói, “Tù trưởng nói, tù trưởng Dimana Tia Parsons là ma quỷ, là thần thánh của rừng sâu hắc ám, hắn là cấm người trong rừng tiết lộ bị trí Dimana Tia Parsons , nếu nói, sẽ bị ma quỷ nghiêm phat.”
Bọn Khải Khải hai mặt nhìn nhau, không có biện pháp gì, người ta mê tín mà.
“Quên đi, nếu nói vậy, chúng ta tự mình nghĩ cách.” Khải Khải nói với Carew , “Vậy còn bác, bác theo chúng tôi đi tiếp không?”
Carew vỗ ngực, “Ta nếu đã đáp ứng mấy người, thì nhất định sẽ cùng mọi người đi đến cùng, sứ mệnh của ta đã hoàn thành, dù mất cả tính mạng hiến cho rừng sâu hắc ám này, ta cũng không tiếc nuối.”
Sau đó, mọi người hỏi tù trưởng vị trí của Misty, nói muốn đi xem, cậu bé bị thương nói, nó có thể đưa bọn Khải Khải đi, nó cũng muốn quay về xem thử, bộ tộc còn ai sống không.
Mọi người tiếp tục lên đường, Khải Khải một đường đều nghiên cứu máy chỉ đường kia, cái máy này rất tiên tiến, có vệ tinh định bị, có thể trực tiếp đến địa điểm, sẽ không bị đi đường vòng.
Đi được chừng ba giờ, thì tới địa giới Misty……Mọi người đánh mắt nhìn, chỉ thấy thi thể ngang dọc.
Cậu nhóc người Misty thoạt nhìn có vẻ rất buồn, Khải Khải cũng không biết nên làm thế nào để nó thoải mái, chỉ xoa xoa đầu nó. Rất nhanh, mọi người đi tới trung tâm bộ tộc, Khải Khải và Troy liếc mặt liền phát hiện, nằm ngang chính giữa là thi thể ngoại quốc mặc quân trang.
“Cái gì?” Sam hơi bực mình, “Thế nào lại giống quần áo đám Lưu Dịch Tư vậy? Chính là nói bại hoại đều là lại quần áo này?”
Khải Khải đi qua nhìn, nghĩ một chút rồi nói với mọi người, “Rất có thể là cùng đám Lưu Dịch Tư kết hội.”
Sam ngồi xổm xuống, soát xem trên người bọn chúng có vật gì không, ngoại trừ tìm được mấy điếu xì-gà hay bánh quy, còn tìm được vũ khí.
“Giống kiểu dáng súng trường đám người Lưu Dịch Tư dùng.” Khải Khải với súng rất có nghiên cứu, nói, “Xem ra, mấy tay buôn ma túy cũng không chỉ đơn thuần là buôn ma túy.”
Sam cầm súng, nói, “Giữ lại, đừng lãng phí.”
Khải Khải ngồi xổm xuống sờ qua túi trước xác chết………Tìm được một thứ kì quái…….