Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là một câu chuyện cũ kể về một lãng tử. "Tiểu Thần Long" Phương Ngọc Thành võ công tuyệt đỉnh danh chấn giang hồ, lại đột nhiên bị ngộ hại một cách ly kỳ, thành một phê nhân sống không bằng chết.  …
Xem Thêm

Chương 13: Trường dạ khách lai tửu đương trà
Có ai biết được nỗi chua xót của người sống trong giang hồ?

Ăn từng khối thịt to, uống từng chén rượu lớn chính là cuộc sống của giang hồ, nghe có vẻ rất sung sướиɠ, nhưng đằng sau cái sung sướиɠ là gì đây?

Đằng sau sự sung sướиɠ là sự bi ai và cái cô đơn, tịch mịch vô tận.

Hoặc trầm mê đau khổ, hoặc cô đơn độc ẩm, đêm của giang hồ luôn dài đến vô tận ……

Đến lúc này, ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là “cô quạnh một mình”.

"Sàng tiền minh nguyệt quang,

Nghi thị địa thượng sương,

Cử đầu vọng minh nguyệt,

Đê đầu tư cố hương", ( Tĩnh Dạ Tứ - Lý Bạch)

Dịch nghĩa:

Ánh trăng chiếu sáng đầu giường

Ngỡ như sương trắng phủ sân nhà

Ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng

Cúi đầu xuống nhớ quê cũ

Dịch thơ:

Xúc Cảm Đêm Trăng

Giường khuya trăng chiếu bời bời

Sương rơi phủ đất ngỡ đời chiêm bao

Ngẩng đầu trăng sáng trên cao

Cúi đầu ngấn lệ nghẹn ngào.... cố hương

(Hải Đà Dịch – sưu tầm https://vuonghaida.com/thohaida/Xuccamdemtrang.htm (https://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fvuonghaida.co m%2Fthohaida%2FXuccamdemtrang.htm))

Nếu thay đổi là ngươi thì ngươi có hiểu được nỗi sầu cùng sự thê lương vô hạn ẩn trong bốn câu thơ ngắn này không?

Rượu không chỉ là bạn, là tri kỷ mà còn là sự an ủi cho sự thê lương và tịch mịch ấy.

“Nhất túy bất năng giải thiên sầu”, một cơn say mặc dù không thể giải ngàn cơn sầu muộn, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho đêm tối của bọn họ không hề cảm thấy cô đơn tịch mịch.

Bởi vì lúc này, nguời bạn duy nhất và sự an ủi duy nhất cũng chỉ có rượu.

Cho nên làm sao ngươi có thể yêu cầu quá nhiều đối với bọn họ?

****

Đêm đã khuya

Đèn l*иg bên ngoài và trong Hồng Tân Lâu đã được đốt lên, trong đại sảnh ánh sáng chói lòa.

Khách đang lục tục kéo vào dùng bữa tối.

Phương Thất đã có chút say, gần hai mươi bình rượu nằm lăn lóc dưới bàn, tiểu nhị của Hồng Tân Lâu nhìn thấy cũng thầm lè lưỡi.

Với loại rượu lâu năm mà uống nhiều như vậy thì ai nhìn thấy không lè lưỡi mới là lạ. Cho dù là người có tửu lượng cao chút thì uống bao nhiêu đó cũng đã say bất tỉnh nhân sự rồi.

Phương Thất và lão ăn mày thoạt nhìn chỉ mới hơi say mà thôi.

Mở quán ăn thì tuyệt sẽ không sợ khách ăn nhiều, đồng dạng mở tửu lâu thì cũng tuyệt không sợ khách uống hết rượu, uống càng nhiều càng tốt, chỉ cần đừng quên thanh toán là được.

Từ giữa trưa cho tới bây giờ đã liên tục gọi hơn hai mươi bình rượu, nhưng dường như đây chỉ mới là bước khởi đầu.

Sống trong giang hồ chính là hình ảnh này. Có đôi khi, sự sung sướиɠ tột đỉnh chỉ có uống say mà thôi.

Cần gì phải quản người khác nhìn mình thế nào.

Mặt lão ăn mày càng đỏ hơn, đã ngà ngà say, lão nhìn Phương Thất cười ha ha, nói: "Tiểu huynh đệ, đã nhiều năm rồi, người có thể làm cho lão ăn mày ta say đến như vậy cũng chỉ có cha của nha đầu kia thôi, và người thứ hai là ngươi đó”

Phương Thất cười cười, nói: "Có thể cùng lão tiền bối uống rượu, vãn bối cho dù say chết cũng cam!"

Cô gái áo xanh cười khanh khách nhìn hai người, thỉnh thoảng liếc nhìn Phương Thất thật lâu.

Lão ăn mày lại cười ha hả nói: "Lão ăn mày ta có điều không rõ, ngươi hiện tại là Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ hay là lãng tử Phương Thất vậy?”

Phương Thất ngượng ngùng nói: "Vãn bối …… vãn bối ……"

Lão ăn mày nói tiếp: "Lễ tiết sẽ khiến cho con người nhạt nhẽo, rất phiền toái! Theo ta thấy thì ngươi lấy cái tên Phương Thất là hay nhất! Hãy giống như Du nha đầu, gọi lão ăn mày ta là Cửu Công vậy”

Phương Thất do dự, nói: "Vãn bối …… dạ, Cửu Công!"

Lão ăn mày lại cười to, uống hết một chén rượu lớn, đột nhiên hỏi: "Ngươi không muốn biết nha đầu kia là ai sao?"

Phương Thất mỉm cười đáp: "Vãn bối không dám hỏi."

Cô gái áo xanh nhìn Phương Thất, dịu dàng cười nói: "Tiểu muội là Du Mộng Điệp.", nói xong đột nhiên cúi đầu thấp xuống, gương mặt ửng hồng lên.

Lão ăn mày cười to nói: "Du nha đầu bình thường đều quậy phá rối cả lên, sao hôm nay lại thẹn thùng vậy ta?”

Màu hồng đã bao phủ hết mặt cô gái áo xanh, nàng gắt giọng: "Cửu Công!"

"Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ, Tiếu Tựa Ngân Linh Du Mộng Điệp."

Hai câu này chính là do người trên giang hồ đặt cho hai người thuộc võ lâm thế gia này.

Ở trên giang hồ hành tẩu, cho dù không có gặp mặt thì ít nhất cũng đã nghe nói qua hai câu trên

Tại Thái Hồ có một tòa Minh Nguyệt Sơn Trang, đây chính là một trong tứ đại thế gia của võ lâm .

Trang chủ Du Vọng Nhạc võ công cực cao, thời thiếu niên tung hoành giang hồ nhưng tới trung niên lại ẩn cư không lộ diện, luôn ở tại Thái Hồ câu cá làm vui, truyền thuyết võ công cao thâm khó lường.

Du Vọng Nhạc có hai người con, Trường Tử Du Trường Phong, Thứ Tử Du Trường Đình, được xưng là Du Gia Song Hiệp. Cho đến tuổi già, Du Vọng Nhạc mới sinh được một nữ, nghe nói khi đứa con gái chưa sinh ra thì Du Vọng Nhạc thường nằm mơ thấy nhiều bướm bay múa quanh các bụi hoa, vì thế khi sinh ra thì đặt tên là Du Mộng Điệp, là hạt minh châu của Minh Nguyệt Sơn Trang.

Du Mộng Điệp thông minh lanh lợi, càng lớn càng xinh đẹp, tiếng cười như chuông ngân, không biết đã có bao nhiêu con cái, đệ tử của các thế gia từ ngàn dặm xa xôi mang lễ vật đến Thái Hồ đưa tặng cùng với hy vọng có thể lấy được lòng ngừơi đẹp.

Nhưng Du Gia Song Hiệp thật không dễ dàng đυ.ng chạm, và Du Vọng Nhạc càng không phải là người có thể đυ.ng vào, cho nên không có một ai dám giương oai tại Minh Nguyệt Sơn Trang, chỉ có thể đứng xa xa ở vùng phụ cận sơn trang bồi hồi nhìn nó, và cuối cùng chỉ có một đường là rời đi.

Thần Long Sơn Trang và Minh Nguyệt Sơn Trang vốn có giao tình, chỉ là Phương Ngọc Thụ trước kia không thích đi lại trong giang hồ, sau khi lãng tích giang hồ, hắn sợ làm mất thể diện của Phương gia nên mới lấy tên là Phương Thất, chỉ cần thoáng nhìn nhìn thấy người thuộc võ lâm thế gia thì hắn đã trốn tránh rồi cho nên cũng chưa từng gặp qua Du Mộng Điệp.

Phương Thất cười khổ nói: "Nguyên lai là Du muội muội, không biết vì sao muội lại đến nơi đây?"

Lão ăn mày lại cười ha hả nói: "Là ta đến Minh Nguyệt Sơn Trang uống rượu với Du lão đầu, con nha đầu này thấy ta thì chạy đến bám lấy không rời, ôi, thật không có biện pháp dứt nó."

Phương Thất hỏi tiếp: "Còn Cửu Công sao lại tới nơi biên thùy này?”

Lão ăn mày hít một hơi, nói: "Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi thôi."

Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Phương Thất ca trọ ở đâu?”

Phương Thất đáp: "Ngu huynh đang trọ tại quán trọ Duyệt Lai”

Du Mộng Điệp dịu dàng cười, nói: "Cửu Công, chúng ta cũng đến trọ tại quán trọ Duyệt Lai đi, được không? Đêm còn dài, hai người còn có thể uống nữa mà”

Lão ăn mày cười to nói: "Ha ha, chỉ là con muốn đi thôi"

Mặt của Du Mộng Điệp lại ửng hồng, gắt giọng: "Cửu Công!"

Lão ăn mày nói: "Được được, là ta muốn đi uống rượu! Ha ha ……"

****

Quán trọ Duyệt Lai.

Lúc Phương Thất bước vào phòng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia thương cảm.

Phòng quá yên tĩnh, Trầm Tuyết Quân có đang chờ hắn không?

Nàng rốt cuộc đã đi đâu?

Ánh nến chập chờn.

Phương Thất ngồi trước bàn, gương mặt buồn bã.

Lão ăn mày bước vào, uống xong một hớp rượu trong bình, thở dài một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi nói: "Phương Ngọc Thành là kỳ tài trăm năm khó gặp, là anh hùng đương thời, thật nghĩ không ra tại sao lại bị hạ độc thủ như vậy, thật là chuyện đáng tiếc!"

Tim của Phương Thất lại đau đớn.

Lão ăn mày hỏi tiếp: "Ngươi có tra ra nguyên nhân gì chưa?"

Phương Thất buồn bã, đáp: "Vẫn chưa có, tuy nhiên biết được là thế lực của đối phương rất lớn, trên đường đến đây con đã bị ám sát nhiều lần."

Lão ăn mày gật đầu, nói: "Tứ ca ngươi Phương Ngọc Thành võ công cực cao, đương thời có thể thắng nó sẽ không vượt quá ba người, nhưng hiện ba người này đều đã ẩn cư hết. Nó bị hạ độc thủ nơi đây, ta dám chắc là trong đó đang chứa đựng một âm mưu thật lớn"

Phương Thất nhíu mày, tiếp lời: "Ý của Cửu Công là….?"

Lão ăn mày chậm rãi nói: "Ý ta muốn nói là nó đã bị người khác ám toán."

Phương Thất lại cau mày, hỏi: "Vậy là ai đã ám toán tứ ca?"

Lão ăn mày cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói tiếp: "Nhất định là một người mà tứ ca ngươi không bao giờ nghĩ đến là sẽ ra tay ám toán nó."

Phương Thất cúi đầu, trầm tư.

Lão ăn mày lại tiếp: "Ngươi có biết tứ ca ngươi đến đây làm gì không?”

Phương Thất lắc đầu, đáp: "Vãn bối đích xác không biết."

Lão ăn mày gật đầu, lại uống một hớp rượu, tiếp đó nói: "Gần nhất ta tra ra một việc, có một tổ chức rất thần bí đang quật khởi, thủ đoạn hết sức độc ác, đã làm cho nhiều ăn mày của bổn bang chết thảm, lão ăn mày ta mặc dù không còn quan tâm tới thế tục nhưng cũng không an tâm nên mới thân chinh tới đây”

Phương Thất chậm rãi gật đầu, nói: "Có thể làm cho lão tiền bối ngàn dặm xa xôi đến đây, xem ra tổ chức này nhất định rất đáng sợ."

Lão ăn mày cười khổ, nói: "Đáng sợ hay không bây giờ còn chưa biết đựơc, điểm mấu chốt là bọn chúng rất bí ẩn, đến bây giờ vẫn chưa biết bọn chúng là ai."

Phương Thất giật mình lên tiếng: "Ngay cả Cái Bang cũng tra không ra?"

Lão ăn mày khẽ thở dài, nói: "Tra không ra."

Phương Thất suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói không chừng ngôi thành nhỏ này đã bị bọn chúng khống chế, hôm nay vãn bối vửa mới đi quan sát một chút, vãn bối thấy Hồng Tân Lâu, Thanh Phong Lâu và Ỷ Thúy Lâu rất khả nghi.

Lão ăn mày gật đầu, cười nói: "Không sai, cho nên hôm nay lão ăn mày ta đây tới đó là muốn đả thảo kinh xà, chỉ tiếc không thấy được chỗ sơ hở nào cả."

Phương Thất hỏi: "Lão tiền bối có biết gì về ba tòa lâu này không?”

Lão ăn mày gật đầu, nói: "Ba tòa lâu này đựơc xây dựng đồng thời vào năm năm trước, ông chủ của Hồng Tân Lâu gọi là lão Chu mập, còn ông chủ của Thanh Phong Lâu và đổ phường gọi là Trần Bội Luân, mọi người ai cũng gọi hắn “Trần lột da”, còn bà chủ của kỹ viện gọi là Vệ Cửu Nương, tên của ba người này trên giang hồ tới bây giờ ta chưa từng nghe qua."

Phương Thất trầm tư, nói: "Có khi nào bọn chúng dùng tên giả không, Cửu Công?

Lão ăn mày trả lời: "Rất có thể, bất cứ một tổ chức nào cũng cần phải có tiền để xoay sở, ba nơi đó của chúng đều là nơi kiếm ra tiền nhiều nhất tại nơi này"

Du Mộng Điệp vẫn ngồi im lặng bên cạnh lắng nghe, đột nhiên lên tiếng: "Con thấy lão chủ mập của tửu lâu rất kỳ lạ."

Lão ăn mày mỉm cười, nói: "Con nói nghe thử”

Du Mộng Điệp nói: "Hôm nay có người quậy phá ở tửu lâu, lão mập đó vẫn đứng một bên nhìn, dường như chuyện chẳng có liên quan gì đến hắn, không hề ra mặt ngăn cản, chuyện này chẳng lẽ không kỳ lạ sao?"

Lão ăn mày mỉm cười, nói: "Có lẽ là hắn sợ gì đó?"

Du Mộng Điệp dịu dàng cười, nói: "Có thể mở ra một tửu lâu như vậy ở nơi này thì hắn làm sao có thể sợ mấy tên cướp đường nhỏ nhoi ấy?”

Thêm Bình Luận