Chương 30: Khoảnh khắc tiêu hồn trên chiến mã
Trên đường đến Đa La trấn, Hàn Thạc đã đem gần hết đồ đạc trên người chia ra rồi chất lên mấy thớt chiến mã.
Hắn ngồi ngay phía sau Vaeni, theo mỗi vó ngựa nhịp nhàng là Hàn Thạc cùng cơ thể nóng bỏng của Vaeni thỉnh thoảng lại tiếp xúc với nhau. Một cỗ hương thơm nhàn nhạt theo mái tóc suôn mềm đang tung bay trong gió của nàng truyền đến mũi hắn. Vaeni ngồi trên chiến mã, cơ thể đầy đặn, vòng eo thon nhỏ không thể nào bị chiếc áo choàng pháp sư lấp đi hết được, lộ ra những đường cong vô cùng hoàn mỹ. Khiến cho Hàn Thạc chăm chú nhìn không nỡ bỏ sót một chi tiết nào. Chiến mã vẫn không ngừng chạy khiến cho khoảng cách của hai người càng ngày càng gần lại.
Một lúc sau đó, tiểu phúc của hắn dần dần tiếp xúc với cặp mông đầy đặn của Vaeni. Chiến mã chạy càng lúc càng nhanh khiến cho hai người không thể ngồi vững, tiểu phúc của Hàn Thạc cùng mông của Vaeni liên tục ma sát, chiếc áo bào pháp sư mỏng manh căn bản không thể ngăn được cảm giác mỹ diệu ấy. Mỗi lần va chạm lại khiến Hàn Thạc không thể kiềm chế nổi phản ứng đặc thù của một nam nhân đang trào lên mãnh liệt.
Hạ thân của hắn đang dần dần trỗi dậy, Hàn Thạc trong lòng dở khóc dở cười, nhưng mà hắn không thể khống chế những phản ứng của cơ thể mình. Hạ thân sừng sững, theo vó ngựa nhịp nhàng không ngừng va chạm với cặp mông mềm mại của Vaeni.
Một làn sóng kí©h thí©ɧ mãnh liệt truyền đến từ chỗ tiếp xúc với nàng, khiến cho Hàn Thạc kích động suýt chút nữa thì đã kêu thành tiếng. Ngồi phía sau, hắn chăm chú nhìn Vaeni, phát giác chẳng biết từ khi nào mà cái cổ trắng ngần ấy đã nhuộm sắc hồng, càng lộ ra vẻ kiều diễm mỹ lệ.
Xinh đẹp như Vaeni chính là mẫu người tình trong mộng của bất kỳ nam nhân nào. Hàn Thạc lại đang tuổi sung sức, nhất thời khó có thể khống chế, huống hồ bản thân hắn vốn là thân xử nam, chưa bao giờ tiếp xúc với con gái. Loại kí©h thí©ɧ mãnh liệt này cũng chẳng kém gì sấm rung chớp giật, bão lửa điên cuồng, chốc lát đã trở nên khó kiềm chế nổi.
Đã để cho sắc tâm nổi lên thì khó mà khống chế được, Hàn Thạc bất chấp tất cả, run run vươn tay về phía vòng eo mềm mại của Vaeni, hai tay chộp vào hai bên hông của nàng, khiến cho hạ thân của hai người tiếp xúc càng chặt hơn. Nguồn truyện:
TruyenHDĐột nhiên từ cổ tay hắn truyền đến một cảm giác đau đớn tê buốt, kinh ngạc ngẩng đầu, Hàn Thạc thấy Vaeni đang quay mặt lại, khuôn mặt nàng vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, đỏ ửng lên căm hận trừng mắt nhìn hắn:
- Đáng ghét, Bryan, ngươi còn không mau kiềm chế lại mình, nếu không ta đem vứt ngươi xuống ngựa đó.
Chỉ có điều Vaeni trông thấy Hàn Thạc có vẻ gì đó không bình thường. Mặt hắn đỏ ửng, thân thể co lại, miệng thì lại thở hổn hển, loại trạng thái này dừng lại trong năm giây, rồi đột nhiên Hàn Thạc cả người cứng đờ, cái miệng không thèm đáp lời mà bận thở phì phò.
Nàng rõ ràng cảm giác được ở dưới mông mình, có cái gì đó vừa ẩm ướt, thêm một chút gì đó ươn ướt trăng trắng.
- Ta… xin lỗi Vaeni sư phụ, ta… ta không phải là cố ý đâu.
Nhìn thấy bộ dáng Vaeni như sắp phát điên. Hàn Thạc sau khi phát tiết, đầu óc đã lấy lại phản ứng, hối hận nói. Có điều trong lòng hắn giờ lại đang không ngừng nhớ lại cảm giác sung sướиɠ bất tận vừa qua, hoàn toàn không có sợ hãi như vẻ bề ngoài mà hắn đang cố tỏ ra.
Vaeni chán nản, nàng cũng hiểu được phản ứng ở cái tuổi này của Hàn Thạc, hơn nữa tiếp xúc giữa thân thể của hai người quả thực cũng không ổn, hành động của hắn tất cả đều xuất phát từ bản năng, hẳn không phải là do hắn cố ý.
Nhưng Hàn Thạc làm như vậy đã coi như xâm phạm đến nàng. Mặc dù hai người chưa làm ra chuyện gì rõ ràng nhưng Vaeni vốn là một nữ nhân, bị Hàn Thạc lợi dụng ở sau lưng tự nhiên trong lòng vô cùng tức giận.
Nàng là một cao cấp ma pháp sư, nếu thẹn quá thành giận mà động thủ thì Hàn Thạc sao có thể chống đỡ nổi. Huống hồ hắn đối với Vaeni cũng có chút hảo cảm, chỉ sợ nàng nhất thời mất bình tĩnh không tự chủ được mà ra tay động thủ thì gay to. Nhìn thấy Vaeni như vậy, hắn quả thật không biết làm thế nào cho phải, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút bất an.
Trong khi Hàn Thạc đang miên man suy nghĩ, thì hai bắp đùi đã bị Vaeni hung hăng cấu một cái đau điếng. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, đồng thời bên tai nghe thấy Vaeni nói:
- Quỷ tha ma bắt ngươi đi Bryan, ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi sau.
- Vaeni sư phụ, có chuyện gì vậy, sao lại bảo Bryan cái gì quỷ..? - Lisa ở đằng trước nghe được tiếng thét của Hàn Thạc không khỏi quay đầu lại hỏi.
- Không có gì, không có gì, hẳn vừa rồi ngồi không vững nên suýt ngã, bị hoảng sợ một phen thôi. - Bryan còn chưa kịp mở miệng, Vaeni đã giải thích trước rồi.
Không ai còn hơi sức truy vấn, mọi người lại tiếp tục lên đường. Nửa giờ sau, Hàn Thạc lại kinh ngạc, phát hiện hạ thân của mình lại một lần nữa dựng đứng lên. Vaeni dường như cũng đã cảm nhận được, liền rất nhanh đổi chỗ, ngồi về phía sau hắn, vừa ghìm dây cương vừa giận dữ yêu cầu Hàn Thạc điều khiển ngựa.
- Vaeni sư phụ, ta thật sự không phải cố ý đâu, với lại ta cũng không biết điều khiển ngựa. - Hàn Thạc nhìn thấy Vaeni đang giận dữ thúc dục, bất đắc dĩ phải ngồi ở phía trước, vẻ mặt khó xử nói.
- Ngươi câm miệng lại, cứ làm theo lời ta nói, ta sẽ dạy ngươi cách điều khiển ngựa. - Hai người bây giờ đã thay đổi vị trí, Hàn Thạc ở phía trước, Vaeni ngồi phía sau. Vaeni vốn đối với Hàn Thạc vẫn rất nhẹ nhàng nhưng bởi vì chuyện lúc nãy khiến nàng không kiềm chế được, giận dữ nói với hắn.
Ban đầu, nghe Vaeni chỉ huy phía sau, Hàn Thạc vẫn chưa thể nắm được yếu quyết khiến con ngựa không nghe theo sự điều khiển của hắn, chạy lung tung không phương hướng. Không những thế nó còn không ngừng hí, tung vó, l*иg lộn cả lên, khiến cho hai người không thể nào mà ngồi cho vững, bộ ngực vun đầy của Vaeni liên tục đập vào sau lưng hắn. Hàn Thạc mê mang hưởng thụ cảm giác đê mê đó, nên càng không thể tập trung chú ý để chế trụ con chiến mã.
Chao đảo một hồi, cuối cùng dưới những âm thanh thịnh nộ của Vaeni, Hàn Thạc cũng dần dần điều khiển được con ngựa. Vaeni hai tay hỗ trợ hắn, mặc cho bộ ngực sữa căng tròn của mình vẫn đang tiếp xúc với lưng hắn. Nàng hướng dẫn Hàn Thạc phân biệt phương hướng, nhằm thẳng hướng Đa La Trấn chạy đến.
Đợi được Hàn Thạc và Vaeni tới Đa La trấn thì trời đã chập tối. Ở đầu phố, đã thấy Jean cùng một đám Vong Linh hệ đệ tử đang lo lắng đứng chờ.
Hàn Thạc và Vaeni hai người vừa xuất hiện, Jean liền chạy đến, lo lắng nói:
- Vaeni sư phụ, các người như thế nào mà bây giờ mới đến, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa chứ, làm ta lo lắng muốn chết.
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là Bryan muốn thử điều khiển ngựa, ta dạy hắn một chút, cho nên mới đến chậm một đoạn thời gian.
Về tới đây, Vaeni đã khôi phục lại trạng thái bình thường, mỉm cười nhìn mọi người, liếc qua một lượt rồi nói:
- Tốt lắm, tất cả mọi người đã đến đông đủ, Jean sư phụ, đã tìm được lữ quán nào chưa?
- Mọi thứ đều sắp xếp xong rồi, chỉ cần đem chiến mã đi gửi là có thể nghỉ ngơi. Đợi đến sáng mai, chúng ra có thể trực tiếp tiến vào U Ám sâm lâm.
Từ phía sau Hàn Thạc, Vaeni nhảy xuống chiến mã, thân thể căng đầy nhựa sống. Sau đó ưỡn thân mình, vặn lưng, có phần mệt mỏi, Vaeni nhíu mày nói:
- Giờ cả người đầy mồ hôi, ta phải đi vào lữ quan tắm rửa cái đã. Bryan, người đem chiến mã đi gửi đi rồi đến lữ quán, vào phòng ta một lúc, ta có chuyện muốn nói.
- Ta biết rồi, Vaeni sư phụ.
Hàn Thạc vẻ mặt đau khổ đáp ứng, trong lòng hiểu được Vaeni tìm mình dám chắc là bởi vì chuyện mình xâm phạm nàng lúc nãy.
Nói xong, Vaeni liền hướng thẳng lữ quán đi đến, trong lòng nóng như lửa đốt. Hàn Thạc giờ mới cảm thấy hạ thân mình có cái gì đó hơi dính dính, nhớt nhớt, bây giờ hắn mới hiểu được vì sao Vaeni phải vội vã đi tắm như vậy, khóe miệng không khỏi mỉm cười dâʍ đãиɠ.
Hàn Thạc cùng mấy nam đệ tử của Vong Linh hệ dưới sự chỉ dẫn của Jean đem sáu thớt chiến mã đi gửi, sau đó đi theo Jean về lữ quán.
- Jean sư phụ, lần này rời khỏi đế quốc đến Đa La trấn, ở gần U Ám sâm lâm, chắc trong thị trấn có rất nhiều cửa hàng mới lạ, chi bằng chúng ta mấy người đi ra ngoài một chút. Dù sao ai cũng đã biết chỗ của lữ quán rồi, đi một lúc rồi trở về được không? - Buck ở đằng sau đột nhiên mở miệng nói. Mấy đệ tử bên cạnh cũng một vẻ mặt đều rất nóng lòng, hưng phấn, xem ra bọn chúng đều có chung một mục đích.
- Không được! - Jean kiên quyết gạt đi, sau đó mới cười cổ quái liếc mắt nhìn mấy người, thấp giọng nói:
- Đừng tưởng sư phụ không biết ý định của các ngươi? Đa La trấn vốn gọi là thị trấn suy đồi, bởi vì tình huống đặc thù của nơi này, những người tới đây đều là mạo hiểm giả, thương nhân sống nay chết mai, bởi vậy thường tìm kiếm kí©h thí©ɧ sau khi đã có hơi men. Cho nên nơi này trở thành nơi tiêu khiển, giải trí nổi tiếng của đế quốc. Hừ, các ngươi nếu muốn nhân cơ hội này lêu lổng một phen thì kiên quyết không được.
Quả nhiên những lời này Jean vừa nói xong, Hàn Thạc đánh mắt bốn phía, phát giác giờ trời không còn tối nữa, Đa La trấn rộng lớn, hai bên đường được chiếu sáng bởi những ánh đèn ma pháp màu hồng mê ly, ở những ngã rẽ lại xuất hiện những nữ tử trang điểm đẹp mắt, quần áo nửa kín nửa hở, đang cười quyến rũ hướng về phía những người đi đường mà huýt sáo, đánh mắt đưa tình, khiến các quý ông nhìn theo từng chuyển động của họ mà chỉ muốn ăn sống nuốt tươi thôi.
Jean nói những lời này quả nhiên trúng ngay tim đen của họ, chỉ thấy mấy người vừa nghe thấy vậy thì đều chán nản ủ rũ đi về phía lữ quán, trong miệng không ngừng than vắn thở dài oán trách sự vô tình của Jean.
Vào đến lữ quán, các đệ tử được Jean an bài chỗ ở, lục tục trở về phòng của mình. Jean liếc mắt nhìn Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Lần này kinh phí có hạn, lúc trước thuê chiến mã đã tiêu tốn 50 kim tệ, nên đành phải an bài cho ngươi vào ở trong nhà kho ở phía sau bên trái, phòng đấy vốn không có khóa, cứ đi thẳng là đến.
Nói những lời này, Jean làm ra vẻ có lỗi đối với Hàn Thạc, sau đó liền mỉm cười nghênh ngang đi, từ xa Hàn Thạc ngẫu nhiên nghe được tiếng cười thầm cùng với một tiếng than nhẹ:
- Chỉ là một thằng tiểu tạp dịch cũng dám cùng Vaeni xinh đẹp cưỡi một con ngựa. Hừ!
Bây giờ Hàn Thạc so với xưa đã khác nhiều, ngũ quan vô cùng nhạy bén, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười và nói thầm của hắn. Đầu tiên là cười lạnh rồi chửi nhỏ một tiếng, sau đó trên mặt lại nở nụ cười nham hiểm.
Chờ ta giành được Vaeni về tay, để xem ngươi khóc không ra nước mắt như thế nào, Hàn Thạc chợt nảy ra một ý nghĩ thâm độc, đi thẳng đến phòng của Vaeni.
Trích:
Chương này vẫn rất nóng dù người biên tập đã cố gắng giảm nhiệt. Tuy có nhiều từ ngữ nhạy cảm, nhưng mình vẫn quyết định tôn trọng ý kiến tác giả (thỉnh thoảng mới thế). Nó là những giây phút đáng nhớ của thời niên thiếu ngu ngơ và khờ dại. Hàn Thạc có kinh nghiệm của một thanh niên 'trinh trắng' tuổi đôi mươi, có tri thức hơn 2000 năm... nhưng vẫn bị giới hạn bởi thể xác của Bryan, bởi tâm hồn hắn yếu đuối. Giữ lại những đoạn này để mọi người thêm cảm nhận sâu sắc tính cách của hắn theo từng bước tiến của ma công. Từ chỗ bị ham muốn "thể chất", rồi "tư tưởng" chi phối... đến chỗ chi phối lại thể xác, điều khiển tư tưởng. Đến lúc đó, khối người lại tiếc lúc hắn còn "thơ ngây" ấy chứ.
---------------------------------------
Quyển 3