Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 7: Thiêu Thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tờ giấy màu vàng trên tay cuối cùng viết ra ba chữ trường ca hành, ám thị đã quá rõ ràng rồi.

Nhưng nếu thật sự để cho Lữ Thụ hát đồ chơi này, thì cậu còn cảm thấy hơi có chút không được tự nhiên, cho nên khi trang giấy màu vàng hóa thành tro bụi hợp nhất với ấn ký cây trong lòng bàn tay cậu, cậu đã nghiêm chỉnh đọc lại một lần.

Nhưng mà cũng không có tác dụng gì…

Lữ Thụ phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự rất lâu cuối cùng mới hát ra lời: “Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ơi! Làm sao tôi biết được bạn là gì?...”

Chỉ là khi câu đầu tiên vừa mới kết thúc, Lữ Thụ đã cảm nhận được không khí lạnh lẽo đêm muộn này hơi khác thường, giống như chúng nó trở thành môi giới nối liền Lữ Thụ với tinh không mênh mông trên đầu.

Tin tức vô hình từ tiếng ca tìm kiếm vào hắc ám, tuyết đọng trên mặt đất bị gió thổi qua liền dấy lên một lớp tuyết, mà ngân hà vô tận vô biên bao la hùng vĩ giống như là một dòng sông sinh mệnh kéo dài mãi không dứt.

Một bài hát nhìn như bài hát thiếu nhi không hiểu tại sao đúng là thông đạo nối liền thông nhau giữa Lữ Thụ và ngân hà.

Tuyết đã ngừng, trong mắt Lữ Thụ, ngân hà phía chân trời bỗng lại rơi ra ngôi sao như cơn tuyết lớn mà bay đến phía cậu.

Rất nhiều ngôi sao như bông tuyết nhẹ bẫng rơi xuống nhân gian, mềm mại mà tinh xảo, giống như là tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Ngôi sao xuyên qua không khí lạnh như băng, xuyên qua tầng mây mỏng manh tiêu tán, xuyên qua nóc nhà và cửa sổ, cuối cùng rơi vào người Lữ Thụ, sau đó lại thoáng qua rồi tan rã.

Mà Lữ Thụ cảm thấy bên trong thân thể lại sinh ra từng chấm nhỏ ngôi sao đang nhanh chóng đi vào một điểm nào đó trong cơ thể cậu, cuối cùng đổ vào trong l*иg ngực. Mở ra một bản đồ sao to lớn trong thân thể cậu.

Nói thật, trong nội tâm Lữ Thụ có hơi hoang mang, cậu không ngờ lời ghi chép trên trang giấy màu vàng không biết tên này lại có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy.

Tuy cậu có từng nghĩ rằng mình nhất định phải tu luyện, để có thể kiến thức tới thế giới lớn hơn, mà khi tất cả mọi thứ đến tay thì cậu vẫn có chút bối rối.

Bởi vì không ai nói cho cậu biết đến cùng nên làm như thế nào, cậu cũng không biết nên làm như thế nào để nghênh tiếp tất cả mọi thứ sắp đến.

Lữ Thụ dừng lời bài hát thiếu nhi lại, cách tường gọi: “Tiểu Ngư, vừa rồi em có thấy ngoài cửa sổ bay đến cái gì không?”

Lữ Tiểu Ngư cách tường quát: “Anh đừng có mà tưởng gạt được em, em vẫn luôn nhìn ra cửa sổ đó, hoàn toàn không hề có gì cả.”

Bỗng nhiên Lữ Thụ thở dài một hơn, nếu như Lữ Tiểu Ngư nói như vậy thì nhất định thực sự không có gì xảy ra cả, thì ra những người khác không thể nhìn thấy ngôi sao này, không phải biểu tượng mà là năng lượng ở bên trong.



Nếu như nói cậu vừa hát thì trên đầu sẽ có một ngân hà tràn đầy ngôi sao, thì Lữ Thụ đoán chừng lát nữa sẽ có người tới cửa… So với điều này, vệ tinh định vị hình người tự đi gì gì đó đó đều cực kỳ yếu ớt.

Nhưng mà lúc này Lữ Thụ vẫn hít một ngụm khí lạnh vào, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà khuôn mặt hơi đen lại.

Thì ra công pháp tu luyện là chỉ có thể hát bài hát chơi thôi sao? Không hát sẽ dừng lại? Người sáng tạo môn công pháp này ơi, ông không cảm thấy xấu hổ sao?

Người ta thì kiếm quyết vô địch hô một câu kiếm tới là có thể triệu hoán hơn vạn thanh thần kiếm, hoặc là cái gì hóa thiên công thực khí pháp, sao đến lượt mình thì lại biết thành phải hát little star?

Thiếu chút nữa Lữ Thụ đã ném cái chén trong tay xuống đất!

Nếu sau này mình có con cái, người ta hỏi ba ơi ba biết hát little star không.

Lữ Thụ sẽ nói như thế nào? Ha hả, biết chứ, ba hát cho con nghe.

Hát chó nó chứ hát!

Nhưng cũng vừa lúc đó, Lữ Thụ bỗng nhiên ý thức được rốt cuộc quả ngôi sao trong thùng vật phẩm là dùng để làm gì, nếu như cậu không đoán sai, sợ sẽ là tài nguyên tu luyện chuyên kết hợp với môn công pháp này?

Trên thế giới đang đang từ từ phát sinh biến hóa này, Lữ Thụ không biết tài nguyên tu hành của những người khác là cái gì, nhưng theo lẽ thường mà nói tóm lại sẽ không phải là cái gì dễ có như trở bàn tay.

Cũng vào lúc này, Lữ Thụ thấy rõ ràng trong bóng đêm ngoài cửa sổ bốc cháy lên một mảnh sáng màu lửa đỏ nhỏ, đột ngột trong buổi tối ngày mùng ba tháng giêng như thế.

Đó không phải là dáng vẻ như khói lửa, ánh sáng pháo hoa thì chắc là sẽ bắn lên trời.

Sau đó nổ ra đóa hoa to lớn.

Nhưng mà màu lửa đỏ trên bầu trời ngược lại giống như là một loại ánh sáng chiếu rọi, như cờ xí dữ tợn chập chờn ở trên không ngàn thước.

Hoả hoạn sao? Trong lòng Lữ Thụ có chút nghi ngờ, nếu như là hỏa hoạn, thì dáng vẻ như thế này cần có bao nhiêu lửa?

Ánh lửa màu đỏ còn đang không ngừng di động, Lữ Thụ đã nghe được tiếng kèn xe cứu hỏa, chắc chắn là hoả hoạn không thể nghi ngờ, hơn nửa đêm sao lại dấy lên hoả hoạn lớn như vậy.

Chỉ là điều làm cho cậu có hơi nghi ngờ là, khí tức của ngọn lửa này làm cho cậu có cảm giác thân cận, ngọn lửa trong ngực đang nhảy nhót, đây là lần đầu tiên từ khi Lữ Thụ tai nạn xe cộ tới nay thật sự cảm nhận được động tĩnh của ngọn lửa màu trắng trong ngực.



Cậu cũng không biết ngọn lửa trong ngực mình đến cùng có ý nghĩa như thế nào, cũng không biết nó đến từ đâu, tại sao lại nó làm cho cậu có cảm giác lâu ngày gặp lại.

Giống như trong một đêm mà thế giới đã bắt đầu đột nhiên thay đổi mạnh mẽ.

Lữ Thụ đến sát tường nói với Lữ Tiểu Ngư: “Em nhớ ngoan ngoãn ở nhà, anh đi lên mái nhà xem thử.”

“Em cũng muốn đi.” Lữ Tiểu Ngư nói xong bắt đầu đi ra ngoài, Lữ Thụ đóng cửa lại rầm một tiếng rồi.

“Không được.” Nói xong, Lữ Thụ liền ra cửa.

Cảm xúc tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư, + 50. . .

Răng Lữ Thụ lại bắt đầu đau, sao cô bé này dễ dàng có oán niệm đối với mình như vậy. . . Nhưng mà ghi chép thu nhập có một điểm tốt là, hình như lúc nào cậu cũng có thể biết người nào có oán niệm đối với mình.

Trừ phi có người có thể che đậy hệ thống trên người mình, Lữ Thụ cũng không chắc chắn người như vậy có tồn tại hay không.

Cậu rón rén leo lên nóc nhà mình, bình thường nơi đây sẽ phơi chút củ cải để làm gì đó, vừa lúc tuyết rơi, vừa rồi Lữ Thụ cũng không nhớ ra phải thu cà rốt khô vào trong giỏ làm bằng trúc, hiện tại vừa lúc thu vào luôn.

Lúc mùa màng mùa xuân, Lữ Tiểu Ngư lại rất thích kéo Lữ Thụ lên trên nóc nhà nằm.

Khi đó hai người gối lên cánh tay là có thể ngắm nhìn chim bay và bầu trời rộng lớn, thời gian như vậy luôn là êm đềm lại an nhàn.

Lữ Thụ đứng ở trên nóc nhà nhìn chỗ khởi nguồn ánh lửa, cậu thật sự tò mò trận hỏa hoạn đêm nay có phải là vì năng lực giả giả tưởng tạo thành hay không.

Lúc này cậu chợt thấy một cái bóng đen nhún nhảy phi nhanh trên mấy nóc nhà ở trong sân, hình như là hai người đang nhanh chóng hướng phi nhanh đến hướng của mình, phía sau hai người dâng lên trận tuyết to lớn.

Đó là khí lãng bắt đầu gió cuốn.

Thân thủ đối phương cực kỳ nhanh nhạy, tuy nói khoảng cách chênh lệch giữa các nóc nhà cũng không lớn, nhưng vấn đề là đối phương chạy ở trên nóc nhà ung dung như giẫm trên đất bằng vậy.

Có vẻ đối phương cũng phát hiện ra mình, hai người đồng thời từ từ dừng bước, trong quá trình này, hai người không rõ lai lịch đã bày ra góc to lớn, ý tứ như là chuẩn bị lúc nào cũng có thể giáp công từ hai mặt.

Một bên là Lữ Thụ vừa mới bò lên mái nhà, một bên là cao thủ không rõ nguồn gốc, dĩ nhiên nhất thời song phương có ý tứ giằng co.
« Chương TrướcChương Tiếp »