Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 5: Cảm Xúc Tiêu Cực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lữ Thụ nhìn lại từ đầu, mười điểm đến từ Khúc Dương, từ chỗ Lý Lâm lại có thêm mười điểm, đây cũng là hai người qua đường mà mình gặp phải kia?

Có mấy trăm điểm là đến từ quả Trường Tồn, chẳng lẽ đây là tài xế tàu hàng mình đυ.ng phải kia? Nếu không…. Người khác cũng không thể cống hiến đến nhiều như vậy! Đại khái là Lữ Thụ đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi.

Hơn một trăm điểm đến từ Lữ Tiểu Ngư, chắc là do lúc nãy mình đã hù dọa nó!

Lúc này Lữ Thụ lại kéo danh sách ghi chép xuống cuối cùng, thình lình nhìn thấy một hàng chữ nhỏ đột nhiên xuất hiện: Cảm xúc tiêu cực từ Tri Vi, +1.

Lúc đó khuôn mặt Lữ Thụ đen lại, Tri Vi không phải người trẻ tuổi mới gặp buổi chiều sao, mình chỉ oán hận hắn một câu thôi, tới bây giờ mà người này còn có oán giận à? Người nọ thù dai bao nhiêu thế?

Nhưng mà nhìn như vậy thì, không chỉ có sợ hãi mới có thể tăng thu nhập của mình, hình như là chỉ cần cảm xúc tiêu cực cũng có thể, oán giận cũng có thể luôn!

Nghĩ tới đây, Lữ Thụ bỗng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu còn tưởng là phải đi giả quỷ ra ngoài dọa người ta kìa, kết quả hiện tại có vẻ không cần nữa rồi. Hình như thế đạo bây giờ đột ngột loạn lạc rồi, nếu như mình giả làm quỷ. Không biết bỗng dung nhảy ra một đại năng chính nghĩa cầm sét đánh mình thì có thể không tốt.

Nếu như có cả dị năng, thì sợ rằng sớm muộn gì cũng có người trừ ma vệ đạo xuất hiện.

Còn như khiến người ta sinh ra thù oán… việc này Lữ Thụ thành thạo…

Cuối cùng Lữ Thụ cũng hiểu rõ phần thu nhập này là từ đâu ra, sau đó quay đầu mở phần rút thưởng cuối cùng trong lựa chọn trung tâm ra, trong đó có một cái đĩa quay, có kim đồng hồ, có một cái nút, bên cạnh cái nút có một hành chữ nhỏ: mỗi lần quay thưởng 100.

Lần này Lữ Thụ liền vui vẻ, ít nhất bây giờ đã có thể thử một lần, cậu chạm vào một cái, đĩa quay bắt đầu quay vòng tạch tạch, trong đầu Lữ Thụ hô ngừng, đĩa quay bắt đầu giảm tốc lại.

“Cảm ơn đã tham gia!”

Ôi đệch mợ nó! Lúc đó Lữ Thụ thiếu chút nữa thì đập luôn bồn rửa mặt trong phòng tắm, đặc biệt thiệt nhỉ! Mi là hệ thống thần kỳ, sao mà lại còn có lựa chọn ‘cảm ơn đã tham gia’ hố cha như thế ở trên đĩa quay thưởng chứ! Có còn được nữa hay không vậy!

Thế này thì còn quay cái chó gì nữa!

Tộng cộng là cậu có 701 giá trị cảm xúc tiêu cực, kết quả đã phung phí mất 100, nhưng mà bây giờ bảo cậu ngừng tay cậu cũng không thể cam tâm, dù sao đây cũng là việc duy nhất mà cậu có thể làm trên hệ thống này.

Ha hả! Quay!

Đĩa quay lại quay tròn…Cảm ơn đã tham gia!

Cảm ơn đã tham gia!



Cảm ơn đã tham gia!

Tao đệch mợ tham gia cái mẹ mày chứ tham gia! Lữ Thụ lại tiếp tục quay năm lần, đều là cảm ơn đã tham gia!

Mặt mình đen đến thế này hay sao? Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tỷ lệ xuất hiện của ‘cảm ơn đã tham gia’ này là bao nhiêu hay không?

Bây giờ ngay cả mấy thứ còn lại trên đĩa quay là gì mà Lữ Thụ cũng không biết được nữa, hoàn toàn đều gặp cảm ơn đã tham gia, đúng là một cái hệ thống hố cha!

Một lần cuối cùng, đĩa quay chuyển động lần nữa, Lữ Thụ không chút do dự mà hô ngừng lần nữa, lúc đĩa quay dừng lại. Bỗng nhiên Lữ Thụ nhìn thấy kim của đĩa quay dừng lại ở vị trí sương mù tản ra dày đặc, không phải cảm ơn đã tham gia nữa, mà là một quả trái cây màu đỏ, hình dáng của nó cực kỳ giống như là quả mận vậy.

[Quả tẩy tủy đã được nhập vào thùng vật phẩm, vật phẩm trong thùng vật phẩm có thể tùy thời tinh chế bằng ý nghĩ.]

“Tinh chế.”

Quả tẩy tủy, Lữ Thụ nhìn vào loại quả bằng bàn tay nhìn qua thì có vẻ khá ngon ngày, nó nói thế có nghĩa là ăn cái này rồi thì có thể dịch cân tẩy tủy?

Ăn hay không ăn đây? Chắc chắn vốn cũng không cần do dự, Lữ Thụ bỏ quả vào trong miệng, quả kia vừa vào miệng đã tan thành một dòng nước nóng tiến vào trong thân thể Lữ Thụ.

Vốn là căn nhà trệt này không có hệ thống lò sưởi, cho nên đi tắm lúc mùa đông vẫn còn hơi lạnh, kết quả trong nháy mắt Lữ Thụ không còn cảm thấy chút lạnh lẽo nào, chỉ cảm thấy trong người nóng hừng hực, bắt đầu ra mồ hôi dữ dằn.

Cảm giác này…. Giống như cơ thể mình trở nên thông suốt hơn một ít, rất thần kỳ!

Cảm giác thân thể không tốt bệnh tật vẫn luôn quấn thân trong ngày thường của Lữ Thụ đã không còn sót lại chút gì, giống như quả này thực sự giúp Lữ Thụ mở tất cả gông xiềng trong thân thể ra.

Không nói đến việc mình có thể trở thành đại năng dời sông lấp bể như trong truyền thuyết được hay không, chỉ là một quả này cải thiện thân thể cũng đã có thể làm cho Lữ Thụ mừng rỡ.

Bình thường trong trường học, giáo viên tiết thể dục đều sẽ tốt bụng để Lữ Thụ đứng ở một bên không cần phải chạy bộ, bản thân Lữ Thụ cũng thật sự ngại tham dự chơi bóng rổ đá cầu với các bạn chung lớp.

Dáng vẻ bệnh tật ốm yếu, nói chuyện với bạn nữ cùng lớp còn cảm thấy không đủ sức mạnh…

Dùng lời Lữ Tiểu Ngư nói thì chính là thân thể yếu ớt như thế còn đòi cái gì mà bạn gái…

Lúc này Lữ Thụ mở số dư ra lần nữa, chỉ còn lại 1 điểm, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Cậu mở lại ghi chép thu thập điểm, bỗng lại có thêm một điểm thu nhập: Đến từ cảm xúc tiêu cực của Tri Vi…

Đúng là mang thù ghê…. Lữ Thụ cảm thấy hệ thống này cũng rất thần kỳ, ít nhất nó còn biết người nào có thù hằn với mình đúng không?



“Lữ Thụ, đi ra ăn mì!” Lữ Tiểu Ngư gọi vọng từ ngoài vào.

Lữ Thụ nói một câu theo bản năng: “Nhớ phải bỏ nhiều hành cho anh nha.” Trong sân nhà bọn họ có hành, không được lãng phí.

Sau đó Lữ Thụ nhìn thấy trong ghi chép thu nhập oán niệm đến từ Lữ Tiểu Ngư +10, +10, +10…

Lữ Thụ hít vào một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên có hơi ê răng… nếu là người bình thường sợ đã nhanh chóng đi ra ngoài hò hét cô bé ở ngoài, nhưng Lữ Thụ lại không phải người bình thường…

“Cho thêm rau thơm nữa!” Lữ Thụ hét lớn một tiếng.

[+10, +10, +10, …]

Lữ Thụ suy nghĩ, chắc là con nhóc Lữ Tiểu Ngư này có thể nhận thầu một nửa giá trị cảm xúc tiêu cực trong sinh hoạt hằng ngày cùng mình nhỉ?

Suy nghĩ một lát, Lữ Thụ liền vui tươi hớn hở đi ra ngoài ăn mì, càng nhìn bản mặt của Lữ Tiểu Ngư thì lại càng vui.

“Lữ Thụ, trước đây đều là anh nấu mì ăn liền cho em ăn á!” Mặt Lữ Tiểu Ngư đen lại.

“Không sao đâu, sau này cũng để cho em nấu luôn.” Vừa mới nói xong, Lữ Thụ thấy trong ghi chép của mình lại tăng thêm 20, vui không chịu nổi.

Nhưng mà cậu cũng không thể cậy già khi trẻ, dù sao thì thế giới này lớn như vậy nhưng chỉ còn hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.

“Lữ Thụ, lát nữa chúng ta đi làm người tuyết đi?” Lữ Tiểu Ngư dò xét hỏi.

“Được.” Lữ Tiểu Thụ cười nói: “Đắp cái gì đây?”

“Đợi lát nữa lại nói, còn chưa nghĩ ra.” Lữ Tiểu Ngư cúi đầu tiếp tục ăn mì, cô bé chấp nhận chạy ra khỏi cô nhi viện đến sống cùng Lữ Thụ, không phải vì Lữ Thụ đối xử với cô bé có bao nhiêu tốt, mà chính là vì cảm thấy ở chung với Lữ Thụ cũng giống như đang ở chung với người nhà, vô cùng đơn giản.

Người nhà, hai từ này cách bọn họ quá xa vời.

Cuối cùng, hai người cũng không đi đắp ra được thứ gì giống như người tuyết cả, người lớn người nhỏ đều không có thiên phú nghệ thuật, người ta đắp người tuyết không đẹp lắm thì còn có các loại tạo hình khác.

Kết quả đến chỗ bọn họ, trong sân bao bằng hàng rào thấp chỉ có hai người tuyết một lớn một nhỏ, xiên xiên vẹo vẹo chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là hình người.

Hai người tuyết một lớn một nhỏ dính sát vào nhau, cô đơn đứng lặng trong thế giới giá rét này.
« Chương TrướcChương Tiếp »