Lữ Thụ mặc dù không biết tại sao mình lại không chết, thậm chí trên người cũng không cảm thấy đau đớn, máu trên người là thật, cỗ nhiệt lưu đó cũng là thật, ký hiệu cây non trong lòng bàn tay cũng là thật.
Có thể có điều gì đó mà Lữ Thụ không biết rõ lắm đã xảy ra, nhưng vấn đề là gần đây cậu đang cân nhắc tin tức về những sự kiện kỳ lạ đó, và cậu thậm chí còn muốn có khả năng đó.
Vào lúc này, tất cả các dấu hiệu dường như nói cho cậu biết rằng cậu thực sự khác với những người bình thường.
Tâm tình lúc này, một phần là tim đập nhanh sau khi gặp phải tai nạn giao thông, dù sao thì việc bị một chiếc xe tải lớn như vậy húc vào người cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Phần khác của tâm trạng là một niềm vui nho nhỏ trong sâu thẳm trái tim. Người trẻ tuổi đều muốn trở nên khác biệt. Nếu mỗi thiếu niên phải đối mặt với sự lựa chọn ở tuổi 17 rằng liệu anh ta có thể có sức mạnh đáng kinh ngạc hay không, giữa có và không, e rằng chín mươi phần trăm mọi người sẽ chọn có.
Mà một phần tâm tình cuối cùng lại là... Không cần biết bản thân có chuyện gì hay không, bản thân đi trên vỉa hè, chỗ này cũng không có đèn tín hiệu giao thông, người khác va vào tôi là sai.
Lúc không có việc gì làm, buổi tối ra ngoài mua mì gói cho Lữ Tiểu Ngư nhưng lại bị một chiếc xe tải lớn tông vào, thế này thì biết chạy đi đâu mà nói lý chứ?
Chuyện này nói thế mà nghe được à? Huống chi cũng đâu giả vờ bị đυ.ng xe, bị đυ.ng trúng thật sự mà.
Chỉ là có một vấn đề... Có thể phát hiện ra vết thương trên người của cậu không? Sau khi luồng nhiệt truyền qua, toàn thân cậu vẫn bình thường, Lữ Thụ rất chắc chắn về điều này.
Sau đó, nếu đến bệnh viện và đối phương phát hiện ra rằng cậu còn nguyên vẹn không bị tổ hại gì, thì việc bồi thường có được tiếp tục không?
Hơn nữa cảnh người biểu diễn bị đánh thuốc mê đem đi ban ngày vẫn còn ở trước mắt, đến bệnh viện thì rõ ràng là có tai nạn xe cộ nhưng không có chuyện gì xảy ra, nếu có người phát hiện cơ thể bản thân không bình thường, cậu cũng sẽ bị bắt đi?
Lúc này Lữ Thụ có chút lo lắng không biết sau khi bị bắt đi sẽ xảy ra chuyện gì, cũng có chút lo lắng nếu bản thân bị bắt đi Lữ Tiểu Ngư không có ai để dựa vào sẽ như thế nào.
Nếu Lữ Thụ không nhìn thấy những gì đã xảy ra ở hậu trường buổi biểu diễn tạp kỹ ngày hôm nay, cậu có thể to gan đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng cậu lại đã nhìn thấy.
Lúc này, rõ ràng công ty bảo hiểm mà đối phương mua bảo hiểm có thể bồi thường một số tiền khổng lồ, sau đó lại để cho mình dùng số tiền này để đạt tới đỉnh cao của cuộc đời, nhưng Lữ Thụ lại nao núng.
Nếu thủ tục yêu cầu bồi thường thông thường không thể thực hiện được, vậy thì thực hiện thủ tục bất thường...
“Anh gây chuyện lớn rồi!” Lữ Thụ Từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên.
Khi người lái xe nhìn thấy Lữ Thụ từ trên mặt đất đứng lên với khuôn mặt đầy máu, anh ta đã bị sốc, thế mà lại có thể đứng dậy! Lúc đó anh liền muốn chạy trốn, cảnh tượng trước mắt thật là quá quỷ dị rồi!
"Công khai hay riêng tư..."
Tuy nhiên, Lữ Thụ mới nói được một nửa thì người tài xế hét lên một tiếng ma rồi bỏ chạy không nói một lời, bỏ xe lại chỗ cũ không cần nữa.
Lữ Thụ yên lặng đứng đó...
"Tôi mẹ nó..." Cậu lau máu trên mặt nhìn thân ảnh tài xế chạy trốn, chuyện này làm sao có thể bồi thường?
Lữ Thụ quay người rời đi, ban ngày người biểu diễn tạp kỹ bị bắt đi thật sự là đáng sợ, ai mà biết người bên kia có xuất hiện ở đây hay không?
Vốn dĩ cậu định trực tiếp về nhà, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu tiếp tục đi về phía siêu thị, đêm mùng ba Tết, khu vực này chỉ có siêu thị Trương Đông Lai mở cửa.
"Ông chủ, một gói mì bò kho," Lữ Thụ, mặt bê bết máu, đưa tờ năm tệ ra. Trương Đông Lai, chủ siêu thị, nhìn Lữ Thụ ngạc nhiên...
Lữ Thụ cầm hai gói mì bò kho trên kệ rời đi, cậu cũng biết bộ dạng của cậu quá đáng sợ.
Tuyết vẫn rơi, khi những bông tuyết rơi qua ánh đèn đường mờ ảo, cảnh tượng này giống như một đoạn phim quen thuộc.
Lữ Thụ bước đi trên lớp tuyết mỏng, để lại hàng loạt dấu chân dài, tuyết trắng và mặt đất đen, ánh sáng mờ ảo và bầu trời tối đen.
Đột ngột lại hài hòa.
Bất giác cậu nhìn lại tất cả những gì mình vừa đi qua, dường như có điều gì đó trong cuộc đời cậu đã thay đổi kể từ đó.
……
"Lữ Thụ! Anh sao vậy!" Lúc Lữ Thụ mở cửa, Lữ Tiểu Ngư hoảng sợ hỏi.
Vết máu trên người này thật sự là quá lộ liễu, vừa rồi Lữ Thụ gặp phải hai người đi đường, đối phương bị dọa sợ quá liền trốn đi.
“Không sao, anh bị xe tông nhưng không bị thương.” Lữ Thụ giải thích.
Lữ Tiểu Ngư nhìn Lữ Thụ như nhìn một người thiểu năng, vết máu trên người vậy mà bảo là không bị thương? "Vậy là anh đâm chết xe rồi phải không?! Nó chảy máu nhiều như vậy!"
Lữ Thụ lúc này mặt mũi tối sầm lại: "Tại sao anh lại tông chết xe, có biết nói không vậy! Anh đi tắm, em có thể tự nấu mì gói... và nấu một bát cho anh nữa!" "
Cậu không giải thích gì với Lữ Tiểu Ngư nữa, bởi vì cậu biết rằng mọi chuyện không thể giải thích rõ ràng.
Nước nóng rửa sạch cơ thể Lữ Thụ, Lữ Thụ đứng dưới vòi hoa sen nhìn chính mình, hơi nước sương mù bao phủ gương phòng tắm.
“Không có gì khác biệt,” Lữ Thụ khẽ lẩm bẩm, lúc này thân thể của cậu vẫn như trước, ít nhất nhìn từ bên ngoài.
Nếu không phải có thêm hình cây non trong lòng bàn tay, có lẽ cậu thực sự nghĩ đó chỉ là một giấc mơ viển vông.
Lữ Thụ nhìn chằm chằm dấu vết cây non màu trắng nhạt trong lòng bàn tay, trong đầu đột nhiên mở ra một giao diện: menu chính.
Có hai tùy chọn khác trong menu chính: cửa hàng mua sắm, trung tâm xổ số, hồ sơ thu nhập.
Lữ Thụ mở ra cửa hàng mua sắm trong đầu, liếc mắt nhìn, trong danh sách chỉ có một món đồ sáng lên.
Mà thứ có thể mua được này có một chút linh dị.
Quả ngôi sao, giá 1000.
Sau đó, bên dưới cửa hàng là một dòng chữ in nhỏ: Số dư, 497.
Lữ Thụ hơi khó hiểu, 697 là chuyện gì, tiền tệ trong cửa hàng này là gì? Làm thế nào bản thân mới có thể có số dư nào trong đó?
Kết quả là vào lúc này, 697 đột nhiên nhảy lên và biến thành 701!
Lữ Thụ nhớ rằng có một tùy chọn ghi thu nhập trên menu chính bên ngoài cửa hàng, cậu nhanh chóng nhấp vào hồ sơ thu nhập và xem qua. Trong đó có một số chi tiết thu nhập.
Cảm xúc tiêu cực từ Trương Đông Lai, +131, +27, +5, +1, +1.
Chuyện này dường như diễn ra liên tục, nhưng cảm xúc tiêu cực này của Trương Đông Lai là gì vậy? Không phải Trương Đông Lai là ông chủ béo của siêu thị sao? Có phải vì khuôn mặt đầy máu của cậu khiến ông ta sợ hãi, nên cảm xúc tiêu cực đã trở thành thu nhập của cậu?
Nói đến đây, mẹ nó không phải trong truyền thuyết cho rằng người khác càng sợ hãi thì thuộc tính Đại Ma Vương sẽ càng mạnh sao? Chẳng qua là người ta trực tiếp cường đại, bản thân còn phải mua đồ thăng cấp sao?