Đợi đến lúc tan học thì đã là buổi tối, mặt trời chiều vừa hạ xuống nơi chân trời, ở biên giới màn trời màu xanh đen còn có thể thấy một vệt ráng đỏ bừng lên.
Tết âm lịch thoáng qua một cái, cũng có nghĩa mùa xuân đã không còn xa.
Lữ Thụ ưa trời thu, bởi vì khi đó độ ấm thích hợp, khí hậu khô mát.
Khi còn bé thân thể cậu suy yếu, sợ nhất chính là mùa đông, áo bông viện mồ côi phát giữ ấm tốt, nhưng chăn thì có chút mỏng, cũng không có hệ thống sưởi ấm.
Sáng sớm khi tỉnh ngủ, chóp mũi là đá, chân cũng là đá, thế nên vào thời điểm đó cậu rất dễ sinh bệnh, cũng rất là chán ghét mùa đông.
Thế nên chuyện xem tuyết vào lẫm đông, cũng chỉ có mấy đứa trẻ nhà giàu ăn no mặc ấm rửng mỡ mới đi làm.
Khi đó Lữ Thụ sẽ trộm mang theo Lữ Tiểu Ngư đến trên đường mua khoai nướng ăn, tiền trên người bọn họ cũng không nhiều, chỉ có 2 đồng hoặc là 5 đồng, phần lớn là tiền tiêu vặt rải rác một số người hảo tâm đến viện mồ côi tự nguyện cho.
Có điều một củ khoai lang cũng không đắt, 2 đồng tiền đã đủ cho hai người ăn rồi, Lữ Thụ ăn ít một chút, Lữ Tiểu Ngư ăn nhiều một chút.
Trên đường về nhà Lữ Thụ gặp phải một đại gia bán khoai nướng, bếp lò đất đen thui nhìn đã thấy ấm áp, trên lò đã đặt mấy củ khoai lang đã nướng xong.
Cậu cùng ông chủ lên tiếng chào hỏi, trực tiếp xốc lên nắp lò đất nhìn vào bên trong, làm vậy là muốn chọn được một củ nướng ngon.
Lữ Tiểu Ngư thích ăn khoai nướng, tốt nhất là cái loại đã nướng vàng óng ánh, phun ra nước đường rồi kia.
Cụ ông cầm khoai lang cân: “2 đồng 6 mao, cháu đưa 2 đồng 5 đi.”
Lữ Thụ vui vẻ ước lượng khoai lang, tối về phải chọc cô gái nhỏ trong nhà mới được.
Về đến nhà, hai người tuyết trong sân đã hòa tan không còn hình dáng, trái lại là mình cà chua trong lều nhựa mình dựng nhìn đã từ xanh chuyển đỏ, đây là một tin tốt.
Cậu cầm chìa khóa mở rộng cửa: “Lữ Tiểu Ngư! Ngửi thấy mùi gì không?”
Không ai trả lời, Lữ Thụ tò mò, theo lý thuyết con bé này phải lao ra ngay khi ngửi thấy mùi khoai lang rồi chứ.
Cậu đi vào bên trong: “Lữ Tiểu Ngư?”
Mở phòng ngủ của Lữ Tiểu Ngư, cậu phát hiện Lữ Tiểu Ngư đang quấn trong chăn, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Lữ Thụ lập tức nóng nảy, sờ lên tráng của Lữ Tiểu Ngư, thật nóng! Con bé sốt rồi!
Lúc này Lữ Tiểu Ngư mới tỉnh lại: “Khoai lang nướng ra nước đường chưa... đừng mua loại chưa nướng xong, không thể ăn…”
Lữ Thụ tức khắc có chút tức giận: “Lại còn nhớ món khoai nướng nữa, sao em lại đột nhiên phát sốt?”
“Em giặt sạch đồ anh tích cả tuần nay, nước có hơi mát mẻ…” Cô bé bệnh rề rề nhìn hoàn toàn không hoạt bát đáng yêu như ngày xưa, ngược lại thêm mấy phần yếu đuối mà bạn nhỏ hẳn có.
“Trời lạnh như vậy, em giặt đồ gì chứ!” Lữ Thụ oán giận nói, cậu lấy ra một cây nhiệt kế từ trong tủ ở đầu giường: “Nhét dưới cánh tay.”
Lữ Tiểu Ngư ngoan ngoãn nghe lời, qua năm phút Lữ Thụ cầm nhiệt kế nhìn mà nhất thời nhíu mày, 39 độ!
Cậu vừa chuẩn bị đi lấy hộp thuốc y tế chuẩn bị trong nhà thì bỗng nhiên ý thức được, hình như mình đã không cần dùng phương thức bình thường để giải quyết vấn đề như vậy nữa.
Trước kia Lữ Thụ cũng cân nhắc qua vấn đề này, nếu như cậu cũng có cách để Lữ Tiểu Ngư tu hành được, liệu cậu có thể giúp Lữ Tiểu Ngư tu hành được không?
Đáp án đương nhiên là được, nhất định là được.
Ngộ nhỡ tu hành có thể kéo dài thọ mệnh, cậu có thể sống thật lâu, Lữ Tiểu Ngư lại chỉ có thể sống đến mấy chục tuổi rồi rời đi sớm, cảnh tượng ấy Lữ Thụ không muốn trông thấy cho lắm.
Hơn nữa cậu luôn cảm thấy nếu như Lữ Tiểu Ngư cũng có thể tu hành, hai người làm bạn sẽ rất thú vị nhỉ.
Mặc dù bây giờ cậu còn chưa có thừa công pháp tu hành, nhưng sau này cậu có thể giúp Lữ Tiểu Ngư làm ra được.
Bất kể là phương thức tu hành của đạo sĩ trong video, hay là những cái gì khác, Lữ Thụ cũng có thể đi kiếm.
Mà bây giờ, Lữ Tiểu Ngư đã có thể ăn quả tẩy tủy được rồi, không nói đến có thể tăng gân cốt không, ít nhất có thể khiến cho cơ thể cô bé khỏe mạnh!
Hai chữ khỏe mạnh chính là cảm thụ lớn nhất của Lữ Thụ sau khi ăn quả tẩy tủy!
Tức khắc, hôm nay Lữ Thụ cũng vì gặp được chuyện đặc thù mà lấy được 4109 giá trị cảm xúc tiêu cực, cái này đối với cậu chính là một khoản tiền lớn, rút cho Lữ Tiểu Ngư và mình mỗi người một quả tẩy tủy ha ha hẳn là dư dả nhỉ.
Lữ Thụ hiện tại có chút nhà giàu mới nổi có tiền không có chỗ tiêu, dùng tiền đúng là thoải mái thật…
Quả ngôi sao có thể hoãn lại tí, coi như không có quả ngôi sao cậu cũng có thể tu luyện để tích lũy bình thường, cái này có thể thay thế được.
Mà quả tẩy tủy lại là vật phẩm không thể thay thế, Lữ Thụ không có thủ đoạn khác đạt được hiệu quả như vậy.
Rút!
Sau đó Lữ Tiểu Ngư nằm ở trên giường nhìn thấy biểu cảm của Lữ Thụ bên cạnh bắt đầu âm tình bất định, cảm giác hình như lúc nào cũng có thể sẽ quăng ngã thứ gì đó...
“Lữ Thụ, sao mặt anh đen thế?”
“Chắc là do anh là tên tay thúi đi!” Lữ Thụ cắn răng nghiến lợi đáp lời.
Đậu má có khi mình gặp phải một hệ thống giả rồi!
Lữ Thụ rút đủ 41 lần, kết quả 10 lần đầu thế mà tất cả đều là cảm ơn đã tham gia! Mai cho đến lần thứ 11 mới rốt cuộc lại lấy ra được một quả tẩy tủy!
Thứ thấp nhất của cái trò chơi rút thưởng này chính là ra quả tẩy tủy à, vậy nếu như sau này mình và Lữ Tiểu Ngư đều ăn đến hạn mức cao nhất rồi, thì không phải là có thể cầm đem đi bán chứ? Thứ để tăng căn cốt lên, sợ rằng rất nhiều người đều cần đến đi?
Dùng vật mình không cần đi đổi tiền tài cuộc sống vật chất cần, cũng không có gì sai cả.
Chỉ là không rõ ràng lắm hệ thống rút thưởng này vẫn còn có thể cho ra công pháp tu hành cùng loại với sao nhỏ không, tuy rằng hát lên rất mắc cỡ, nhưng chỉ cần có thể tu hành, cảm thấy mắc cỡ chút thì tính là gì...
Cũng không biết cái đồ chơi này có kỳ bảo đảm chất lượng gì không, đương nhiên, bây giờ Lữ Thụ còn chưa có xa xỉ đến có thể tùy tiện cầm quả tẩy tủy làm thử…
Cậu cầm một quả tẩy tủy đưa cho Lữ Tiểu Ngư: “Ăn đi, cho em đó.”
Lữ Tiểu Ngư vừa nhìn thấy quả tẩy tủy thì không dời mắt được, thật sự là bề ngoài của thứ này quá đẹp, vừa nhìn đã thấy ăn ngon rồi.
Cô bé cầm quả lên nhét vào trong miệng, sau đó hét lên: “Lữ Thụ anh cho em ăn gì thế, sao vừa vào miệng đã mất luôn rồi!”
Lữ Thụ không để ý tới cô bé, mà là tử quan sát kỹ biến hóa trên cơ thể của Lữ Tiểu Ngư, trong nháy mắt khi đối phương ăn hết, mồ hôi cũng đã liên tục đổ ra, sắc mặt Lữ Tiểu Ngư trong nháy mắt từ yếu đuối tái nhợt biến thành khỏe mạnh, thần kỳ đến cực điểm!
Này có thể chứng minh, quả mình trao đổi ra người khác cũng có thể ăn được, vậy là cũng có thể bán.
Cho dù không bán cho Người Thức Tỉnh, thì cũng có thể bán cho mấy người bị bệnh nặng nhỉ? Cũng không biết quả tẩy tủy này có thể trị bao nhiêu bệnh nữa.
Lại đo nhiệt độ cơ thể, đã khôi phục bình thường, Lữ Tiểu Ngư như là ý thức được cái gì, con mắt sáng lấp lóe nhìn Lữ Thụ: “Lữ Thụ, anh thức tỉnh rồi à?”
Tuy rằng không nghe nói năng lực của ai có thể sinh ra quỷ, nhưng vật thần kỳ như vậy, chắc chắn là có liên quan tới Người Thức Tỉnh rồi.
Lữ Thụ suy nghĩ một chút: “Anh cũng không biết như anh có tính là Người Thức Tỉnh không, nhưng chắc chắn cũng không kém bọn họ là bao, em muốn làm Người Thức Tỉnh không.”