Bỗng có người trong nhóm nói: “Khai giảng ngày mùng tám tết, tớ còn tưởng có thể đợi đến ngày mười lăm tháng giêng âm lịch chứ.”
“Đừng có nằm mơ nữa, chúng ta đang học năm hai trung học rồi đấy. Thạch Đầu vẫn đang đợi để quất chúng ta đó, biết không hả?” Có người cười trêu chọc. Thạch Đầu là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, tên là Thạch Thanh Nham, một người đàn ông trung niên với đôi mắt đen láy không xấu cũng không ưa nhìn.
“Trường học sắp khai giảng rồi. Khi nào thì thời gian mỗi ngày đều phải làm bài thi sẽ chấm dứt đây trời!”
“Đúng vậy, anh của tớ nói họ học đại học thoải mái lắm. Không đến lớp cũng không sao cả, bài tập về nhà gì gì đó chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi!”
“Ba tớ nói chỉ cần tớ đỗ vào đại học hạng hai khoa chính quy, ông ấy sẽ thưởng cho tớ 20.000 tệ!”
“Đệch mợ, giàu dữ, ông chăm chỉ học tập đi nhé, các anh em sau này sẽ theo ông nhậu nhẹt ăn ngon!”
“Há há, chỉ mong những ngày mệt như chó này sẽ sớm chấm dứt!”
Lữ Thụ liếc nhìn trò chuyện trong nhóm, đột nhiên nói một câu: “Kỳ thật chó cũng không mệt bằng các cậu đâu...”
Trong nhóm vốn rất náo nhiệt, buổi tối tết âm lịch ai cũng không có việc gì làm, chỉ ngồi tán gẫu, chơi game.
Lúc này, họ hàng đều đến thăm nhà, người lớn thì ăn uống, còn trẻ nhỏ thì không việc gì làm.
Đã học năm hai trung học rồi nên nhiều người cũng không thích ra ngoài chơi pháo hoa nữa.
Kết quả là, trong nháy mắt Lữ Thụ nói ra những lời này, trong nhóm lớp liền im bặt...
Mọi người đều ngay lập tức cảm thấy hơi nhức cả trứng, đậu má, cái thằng này nói sự thật làm cái quái gì.
Ngày nào bản thân cũng nói mệt như chó, mệt như chó, nhưng thật ra không có con chó nào mệt bằng mình cả!
“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Trần Bác Khang +51...”
“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Châu Phương +82...”
“Giá trị...”
Có hơn 60 người trong nhóm lớp, tại thời điểm này, Lữ Thụ thực sự đã đạt được tổng cộng hơn 1.900 điểm cảm xúc tiêu cực từ hơn 30 người!
Vốn dĩ Lữ Thụ còn đang suy nghĩ xem nên lựa chọn tiêu giá trị cảm xúc tiêu cực 2192 ban đầu của mình như thế nào, nên mua một quả ngôi sao, phần còn lại rút thưởng, hay mua hai quả ngôi sao.
Dù sao cậu cũng không biết rõ tình huống lắm, không biết hồ lô có thể sinh ra cái gì, cũng không biết mức độ ảnh hưởng của quả ngôi sao như thế nào.
Kết quả, bây giờ thì tốt rồi, có nhiều lựa chọn hơn rồi...
Lữ Thụ đột nhiên cảm thấy dường như mình đã tìm được hướng đi phù hợp với bản thân.
Nhìn thế này thì có vẻ như phương pháp nhặt ve chai đã hơi lạc hậu, trò chuyện một một vẫn quá chậm...
Đương nhiên, hôm nay cơ hội như vậy rất hiếm, Lữ Thụ cảm thấy mình phải nghĩ tới phương diện này một chút.
Hiện tại, có vẻ như quả ngôi sao rất có thể là một loại tài nguyên tu hành, mặc dù Lữ Thụ không biết thế giới tương lai sẽ có bộ dạng như thế nào, nhưng tài nguyên tu hành là một vật cho dù lúc nào cũng không ngại nhiều.
Trong những cuốn tiểu thuyết mà Lữ Thụ đã đọc, tài nguyên tu hành đều phải cướp đoạt.
Vậy thì chuyện buồn nôn của mình làm những người khác buồn, không cần đến đống lửa để lấy hạt dẻ hay gì cả, đã có thể có tài nguyên tu hành của riêng mình, ngẫm lại cũng thấy thích quá trời.
Trong nháy mắt Lữ Thụ cảm thấy thoải mái, cậu không quan tâm lời nói của mình gây khó chịu như thế nào, miễn là mình sống thật tốt là được.
Thật ra, lúc trước không có gia đình nào đồng ý nhận cậu làm con nuôi, một phần nguyên nhân cũng do điều này.
Phần lớn thời gian Lữ Thụ vẫn rất bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại thọc hai câu đao thần kinh, đâm xuyên tim người ta...
Lúc trước khi Lữ Thụ chuyển trường, bởi vì cậu phải rời trại trẻ mồ côi sau 16 tuổi, vì vậy cậu đã vào lớp vào giữa năm hai trường trung học, hơn nữa bởi vì phải bận nuôi sống bản thân, cho nên cậu không thân thiết mấy với các bạn cùng lớp.
Lúc đầu, khi có hoạt động mọi người sẽ gọi cậu, nhưng cậu không có thời gian, dần dà, mọi người đã ngầm thừa nhận không gọi cậu nữa.
Dần dần, Lữ Thụ trở thành một nhân vật râu ria trong lớp, cậu học ngành khoa học xã hội, thành tích khá tốt.
Cũng không bỏ lỡ bài tập về nhà.
Điều này là bởi vì Lữ Thụ rõ ràng ý thức được rằng mặc dù bây giờ cậu có thể miễn cưỡng tự nuôi sống được bản thân, nhưng nếu cậu không tiếp tục đi học, cậu sẽ khó tìm được lối thoát thực sự.
Cậu cũng ghen tị với những người bạn cùng lớp vì không phải bôn ba kiếm sống vì bản thân, ghen tị với bọn họ vì có một gia đình hòa thuận, ghen tị với bọn họ vì có thể ra ngoài chơi.
Thỉnh thoảng, cậu cũng tưởng tượng ra ba mẹ của mình như thế nào, tưởng tượng cảnh họ vì bất đắc dĩ mới đem mình đặt trước cổng cô nhi viện.
Nhưng có một số chuyện, càng tưởng tượng, sẽ càng thấy cô đơn.
Lữ Thụ từng nghĩ có lẽ mình sẽ như vậy cả đời, chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều cố gắng tiến tới. Sau đó khi Lữ Tiểu Ngư 16 tuổi sẽ trở lại cô nhi viện làm thủ tục cho cô bé, cho cô bé tiếp tục đi học.
Tương lai, cậu sẽ đi làm, lập gia đình, sinh con.
Dường như không có bất cứ chuyện không tốt nào.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện đã thay đổi chỉ sau một đêm.
Sau khi xem hết phát lại của Đêm hội mùa xuân, Lữ Tiểu Ngư bật đài truyền hình Lạc Thành, đúng lúc phát sóng đoạn tiếp theo của đám cháy đêm qua. Đầu tiên là nói nguyên nhân của đám cháy vẫn chưa được xác định. Sau đó báo cáo con số thương vong là 4 người. Cuối cùng thì là phỏng vấn của các phóng viên với các quần chúng đứng xem tại hiện trường vào buổi sáng.
Hỏi mọi người có vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng tận hướng tết âm lịch hay không? Hỏi mọi người xem họ nghĩ gì về việc xây dựng lại trung tâm thương mại này trong tương lai không.
Lữ Thụ liếc mắt nhìn thoáng qua, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là người thanh niên tên Tri Vi cậu đã gặp ở ngoài hậu trường xiếc chiều hôm qua!
Không biết vì sao Lữ Thụ lại có ấn tượng sâu sắc đối với thanh niên này, có lẽ là bởi vì chuyện lúc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lữ Thụ, nên tiện thể nhớ kỹ Tri Vi, hoặc có lẽ do bản thân Tri Vi này có chút khác thường. Bằng không, Lữ Thụ làm sao có thể liếc mắt liền nhìn thấy hắn trong đám người?
Lữ Thụ nói thầm trong lòng, Tri Vi này cũng thức tỉnh dị năng, đúng không? Nếu không, tại sao bất cứ nơi nào xảy ra chuyện đều có hắn được?
Cho nên, rất có thể chiều hôm qua đối phương đã cố ý vào hậu trường xiếc?
Những chuyện này Lữ Thụ không thể nói chắc chắn lắm, tóm lại, sau này khi gặp lại tên này phải cẩn thận hơn mới được. Cho tới bây giờ thu nhập của mình trong ghi chép thỉnh thoảng xuất hiện 1 điểm giá trị tâm tình tiêu cực từ Tri Vi, đây là mang thù biết bao nhiêu chứ?
Nhìn tin tức, Lữ Thụ đột nhiên có cảm giác mình là người trong cuộc, khi những người khác còn đang mờ mịt thì cậu đã rất gần chân tướng rồi.
Đây là loại mừng thầm.
Mà phía bên này, khi các bạn cùng lớp vẫn đang bàn luận về dị năng, trêu chọc khi mọi người có thể thức tỉnh thì cậu đã ở gần thế giới đó trong gang tấc rồi.
Lữ Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Lữ Thụ: “Người ta không thích nhìn thấy anh, tại sao anh còn trông mong vào nhóm làm gì.”
“Ăn khoai tây chiên đi...” Lữ Thụ còn đang suy nghĩ làm sao để có thêm giá trị cảm xúc tiêu cực, trước khi tìm được phương pháp thích hợp, trước tiên phải tiếp tục nhặt ve chai, thứ hai, sẽ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào nhóm lớp...
Buổi tối, sau khi Lữ Tiểu Ngư trở về phòng, Lữ Thụ nằm ở trên giường, trong đầu âm thầm mở ra cửa hàng hệ thống, không chút do dự liền mua một quả ngôi sao.