Chương 19

Thẩm Niệm ghét nhất bản thân bị nghi ngờ, lập tức liền lạnh mặt, “Bổn cung lừa chàng làm gì?”

“Điện hạ bớt giận, là do Tử Uyên quá vui mừng,” Hàn Thừa Quân vội vàng nhận tội, “Được điện hạ yêu mến là phúc khí, Tử Uyên tình nguyện vì điện hạ máu chảy đầu rơi, làm trâu làm ngựa.”

“Gì mà trâu với ngựa chứ,” Thẩm Niệm vẫy vẫy tay, “Bổn cung tương đối rảnh rỗi, trong phủ không có việc gì cần chàng nhọc lòng.”

Nhìn bộ dạng chán muốn chết của nữ tử kiều diễm trên giường, tâm tư Hàn Thừa Quân vừa chuyển, chủ động nói, “Hàn mỗ tài trí nông cạn, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp công chúa phân ưu, nhưng cũng may trong bụng có vài phần mực nước, nếu công chúa không chê, Hàn mỗ có thể kể cho công chúa nghe một chút chuyện xưa?”

Hắn đoạt lấy quạt lông thị nữ đang cầm, lại nói thêm một câu, “Cũng coi như gϊếŧ thời gian trong ngày hè chói chang này.”

Kể chuyện?

Ừm.

Cũng không tồi.

Nơi này không giống Tu chân giới Thẩm Niệm chỉ cần vẫy tay áo liền có thể từ trong thủy kính nhìn cảnh ma khí tàn sát bừa bãi đánh nhau hỗn loạn để giải trí. Bình thường nàng chỉ có thể nghe một chút chuyện bát quái mà hạ nhân từ bên ngoài hỏi thăm được, thật sự không thú vị chút nào.

“Được rồi, vậy chàng kể cho ta nghe chuyện gì đó thú vị đi.”

Thẩm Niệm gật gật đầu, há mồm lại ăn thêm một quả vải.

-----

Hàn Thừa Quân: Nhất định nàng đang thử ta!

Thẩm Niệm: Không, ngươi suy nghĩ nhiều.

Không đáng tin cậy thanh minh: Tam quan của nữ chủ không đại diện cho quan điểm của tác giả, hì hì.

Hàn Thừa Quân đứng ở sau trường kỷ, một bên giúp Thẩm Niệm quạt gió, một bên dùng giọng nói ôn nhuận của mình kể một câu chuyện theo khuôn sáo cũ.

Giai nhân nữ giả nam trang, thiếu niên tài năng nhưng nghèo túng, ngẫu nhiên tình cờ gặp gỡ nhất kiến chung tình...

Sợ làm người nghe không hiểu nguyên hình dường như.

"Đổi cái khác đi, chuyện này không thú vị." Thẩm Niệm phun hạt vải ra, đánh gãy lời hắn.

Hàn Thừa Quân đen mặt lại, nhưng vì thấy được sự chú ý của người hầu xung quanh nên miễn cưỡng khôi phục lại bộ dạng ôn tồn lễ độ của mình.

"Công chúa muốn nghe chuyện như thế nào?" Hắn kiên nhẫn hỏi.

"Ừm..."

Thẩm Niệm vươn ra ngón tay gõ gõ chính mình cằm, "Ta nghe nói phiên bang Câu Lệ quốc có một nữ hoàng phải không?"

"Vậy kể chuyện về nàng và hậu cung của nàng đi."

Thẩm Niệm gật gù.

"..."

Hàn Thừa Quân khẽ nghiến răng, nghẹn giận nói, "Công chúa chắc còn không biết... nữ hoàng Câu Lệ không có hậu cung 3000 giai lệ, chỉ có một hoàng phu."

"Hả," Thẩm Niệm có chút hận sắt không thành thép lắc đầu, "Nữ hoàng này đúng là không được, đã là chủ nhân của cả một quốc gia, lại không biết hưởng thụ như vậy?"

"Thôi cũng được, chàng kể tạm chuyện của hai người bọn họ đi." Thẩm Niệm như là miễn cưỡng nói.

Hàn Thừa Quân thầm phản bác: Không phải người ta không biết hưởng thụ, mà là ngươi quá phóng đãng.

Nhưng lời này hắn lại không dám nói ra, Hàn Thừa Quân chỉ có thể từ trong trí nhớ tìm kiếm những chuyện mình từng nghe nói về nữ hoàng Câu Lệ, êm tai kể ra.

Phải nói Hàn Thừa Quân không hổ là khí vận tử của thế giới này, hắn không chỉ có tài học hơn người, diện mạo xuất chúng, tài ăn nói cũng là tốt của tốt.

Thị nữ trong điện đều bị câu chuyện hắn kể thu hút, trong lòng cảm thán vị nam sủng mới này của chủ tử xuất chúng như vậy, thời gian được sủng ái chắc chắn sẽ không ngắn.

Thẩm Niệm nghe cũng cảm thấy thú vị, nhưng khổ nỗi sau giờ ngọ ngày hè quá nóng, nghe không được bao lâu, nàng liền bị nóng đến bực bội.

"Chàng tới ngồi phía trước đi," Thẩm Niệm chỉ vào một mạn khác của giường, ý bảo Hàn Thừa Quân qua đó ngồi, "Ngồi chỗ này giúp ta quạt gió."

Phía sau còn đỡ, chứ trước ngực của nàng đã bị mồ hôi thấm đến ướt đẫm.

Cái thời tiết đáng chết này, thật sự muốn niệm một cái chú để cơ thể mát lạnh một chút.