Chương 15

Vương Thủ Đức nào dám trả lời vấn đề này, cũng may Tấn Nhân Đế cũng không trông cậy hắn trả lời, chỉ lạnh lùng hừ cười.

"Cũng phải... Thân là người của hoàng tộc, ích lợi luôn là trên hết, phụ tử huynh muội thì có là cái gì chứ?"

"Trẫm trước kia vẫn quá mềm lòng."

Vương Thủ Đức biết chủ tử nhà mình là đang nói An Hòa công chúa.

An Hòa công chúa không được sủng ái, cùng chủ tử đồng bệnh tương liên, hai người tại nơi hoàng cung máu đổ thành sông này nhẫn nhục sống sót, Hoàng Thượng là thật sự coi nàng như muội muội ruột của mình, chuyện thứ nhất làm sau khi đăng cơ chính là phong nàng làm công chúa, sau đó lại ban thưởng không ngừng.

Chủ tử thủ đoạn cường ngạnh, kế nhiệm hai năm, sớm rút hết gân mạch của các thế lực trong cung, những người theo hầu cận cũng tra xét cả ba đời, theo đạo lý không có khả năng xuất hiện tình huống bị đầu độc, lại vẫn trúng chiêu, những người có thể chỉ ra trên đầu ngón tay.

Thêm vào việc trong thuốc giải nhiều ra một loại hoa, người hạ độc là ai, không khó để đoán được.

Nếu không phải An Ninh công chúa phát hiện, chủ tử lúc này nói không chừng còn không chưa tỉnh đâu!

Như vậy nghĩ, Vương Thủ Đức nhịn không được mở miệng trấn an chủ tử: "Hoàng Thượng, sao có thể không chứ! Ngài không biết thôi, lúc ngài hôn mê, An Ninh công chúa cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi mà chiếu cố ngài rất nhiều, nàng là thật lòng coi ngài như huynh trưởng mà."

Chủ tử nhà mình có thể chuyển biến tốt đẹp, Vương Thủ Đức không ngại nói tốt giúp An Ninh công chúa.

"A."

Người ngồi phía trên nghe thấy cái tên này, lạnh lùng cười.

"Cực, nhọc, ngày, đêm..."

Vương Thủ Đức trộm liếc mắt một nhìn vị Thánh Thượng hỉ nộ vô thường nhà mình một cái, tổng cảm thấy bốn chữ này phát ra có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

"Trẫm thấy nàng không phải coi trẫm là huynh trưởng... Mà là đang muốn tạo phản!"

------

Tấn Nhân Đế —— một cái bạo quân bị chọc giận đến tỉnh.

Thẩm Niệm —— không muốn tạo phản không phải hồ ly tốt.

------

Thẩm Niệm trở lại phủ công chúa, rốt cuộc nhớ tới cục cưng của thế giới này bị nàng ném ra sau đầu mấy ngày qua, Hàn Thừa Quân.

Đang là mùa hè, nhưng vì trong cung có băng được đưa vào để giảm bớt nhiệt độ trong Tử Thần Điện nên Thẩm Niệm còn chưa cảm thấy nóng bao nhiêu, chỉ là khi trở lại phủ công chúa, hầm băng trống rỗng chỉ còn xót lại mấy khối nhỏ, khả năng một đêm đã dùng hết rồi. Ánh nắng mặt trời như muốn thiêu đốt người ta, nóng đến mức Thẩm Niệm mỗi ngày thay nước tắm ba lần, cửa phòng cũng không muốn ra.

Vào mùa hè băng vô cùng trân quý, sau khi được Công Bộ tạo ra, trừ số để cho Hoàng Thượng sử dụng, thông thường sẽ dựa theo cấp bậc của các quan viên triều đình mà phân phát cho gia quyến, một số giữ lại để Thánh Thượng ban thưởng.

Thẩm Niệm lại một lần cảm thấy nguyên chủ thật sự ngu. Lúc nào cũng cho là mình được Tấn Nhân Đế yêu thích, kết quả đến băng còn chẳng được phân cho mấy khối.

Sống thật sự thất bại.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là ở trong hoàng cung thoải mái hơn...

Thẩm Niệm ghé vào trên giường lười biếng mà híp mắt, cảm thụ luồng khí nóng thị nữ hai bên không ngừng quạt tới, cả thân thể thoải mái hơn được một chút. Nàng thầm nghĩ trong lòng, có nên lại tiến cung một chuyến rồi nghĩ biện pháp ở lâu thêm mấy ngày không?

Dù không thể ở lại, cũng đi tìm hoàng đế đòi mấy khối băng, nếu không cuộc sống này thật sự vô pháp qua.

Vẫn là Tu chân giới tốt nhất, chỉ cần niệm chú một cái thì dù cho mùa hè đều vô cùng thoải mái mát lạnh không phải chảy giọt mồ hôi nào, thích mặc y phục thế nào cũng được. Ở chỗ này, nàng gần như đem y phục cởi hết, chỉ chừa lại yếm cùng một lớp áo khoác mỏng tanh ở trên người vẫn còn cảm thấy tức ngực khó thở.

"Điện hạ, Hàn công tử tới."

Người hầu dẫn đường đứng yên ở cửa chờ đại nha bên người nguyên chủ Cốc Vũ đi vào bẩm báo.

"Ha... Để hắn vào đi."

Thẩm Niệm tùy ý vươn tay chỉ vào một quả vải trên bàn, ngay lập tức tiểu thái giám bên cạnh tiến lên lột vỏ ra, đưa thịt quả tới bên miệng nàng.