Chương 20
‘ Không muốn chạy trốn ’.
Dương Phàm không muốn nghĩ xem đây rốt cuộc là tiến bộ hay là lùi bước. Mặc dù lý trí nói rõ cho cô biết điều này đại biểu cho cái đầu của cô đã bị vào nước rồi.
Vào một buổi sáng sớm, Nick mang cô rời khỏi núi đá đen. Trước khi đi, cả sơn động chỉ còn lại hai người bọn họ, Dương Phàm cảm thấy cứ tiếp tục ở nơi này cho đến mùa đông sang năm cũng không phải là chuyện xấu, nhưng khí trời bên ngoài càng ngày càng nóng, nhiệt độ trong sơn động chẳng khác gì một bếp lò khổng lồ.
Dương Phàm vẫn còn đang tính xem nên tiếp tục ở lại chịu đựng nhiệt độ khốc liệt ở đây, hay là rời đi thì Nick đã quyết định rời đi, cho nên cô liền nghe theo chủ ý của hắn.
Giống như lúc đi lên, hắn cõng cô từ từ xuống núi.
Dương Phàm không thể không thừa nhận mình còn kém hơn cả bọn ngựa trâu và khỉ Na Na. Cô cũng muốn thử tự mình xuống núi, nhưng giữa đường nhìn thấy một số chỗ có vẻ tương đối ‘dễ đi’ thì khi ngồi trên lưng Nick đi qua cô mới phát hiện ‘có vẻ’ dễ đi không có nghĩa là cô có thể dùng hai chân ‘của mình’ để tự đi.
Có thể bởi vì không cấp bách giống như chuẩn bị đến mùa đông, Nick không có thúc giục cô. Hắn để cô tùy ý lãng phí thời gian trên đường đi. Bọn họ tốn nhiều thời gian hơn trước mới có thể xuống tới chân núi. Hơn nữa cô cảm thấy chân núi bây giờ này không giống chân núi lúc bọn họ lên chút nào.
Điều này có thể là vì địa thế đã thay đổi, cảnh sắc trước mắt cực kỳ xa lạ.
Thật may là hắn biết rõ nơi bọn họ muốn đi hướng nào. Hắn không cần tốn nhiều sức liền chọn được hướng chính xác. Dương Phàm hi vọng bọn họ có thể trở về ngọn đồi năm ngoái, cô thích trở lại cuộc sống nơi quen thuộc.
Vẫn luôn cố gắng thích ứng với thế giới xa lạ này, đôi khi cô cũng muốn nhẹ nhõm một chút.
Mặc dù ở trong núi đá đen một thời gian rất lâu, nhưng trên thực tế đây là lần thứ hai cô nhìn thấy diện mạo của nó. Đưa lưng về phía núi đá đen càng ngày càng xa, Dương Phàm chân thành hi vọng mùa đông sang năm cô còn có thể bình an để tới đây trú đông lần nữa.
Cô cảm thấy mình rất đa cảm, nhưng quả thật, cô cảm nhận mình nên ‘ cảm ơn ’ thứ tình cảm này. Bao gồm mỗi ngày đều có thể tìm ra thức ăn, có thể tìm được chỗ trú về đêm, không có thiên địch hoặc thiên tai, điều này đủ để cô cảm ơn rất nhiều. Bây giờ cô thật lòng vì chuyện này mà ‘ cầu nguyện ’.
Cho nên cô rất hi vọng sang năm còn có thể tới đây.
Nhưng cô không tin tưởng lắm, tương lai rốt cuộc như thế nào không ai có thể biết. Ở nơi này, trải qua một mùa đông, điều duy nhất cô học được chính là: rời đi Nick, cô có thể không sống được tới ngày thứ hai.
Trước kia cô chỉ tự nói với mình như thế, nhưng mùa đông ở trong núi đá đen đã dạy cho cô biết, mình rốt cuộc có bao nhiêu nhỏ yếu. Ngẫm lại, tổ tiên loài người ban đầu cũng ở chung với động vật, cô chỉ có một mình thì làm sao có thể sống sót ở thế giới nguyên thủy này?
Cô cần đồng bạn, cần người khác trợ giúp. Nếu như cô và Nick ở chung một chỗ, hai người có thể trợ giúp lẫn nhau, trí óc của cô và thể lực của hắn kết hợp lại, bọn họ có thể sống rất tốt. Sau khi tách nhau ra, Nick sẽ không có vấn đề gì. Hắn chỉ cần đợi đến kỳ động dục sau rồi đi tìm một giống cái khác, ví như một con khỉ hoặc một con ngựa trâu chẳng hạn. Còn cô thì sao?
Rời khỏi Nick, cô có thể sống nữa sao?
Đáp án rõ ràng làm cho người ta muốn khóc.
Một lần nữa Dương Phàm sắp xếp lại suy nghĩ của mình, trước tiên đem một số chuyện ảnh hưởng đến cô để sang một bên, cuối cùng cho ra một kết luận: cô cần đồng bạn, cần Nick. Tự mình hủy diệt, tự mình trừng phạt, tự mình phê phán ... toàn bộ đều bị cô ném ra khỏi đầu, còn để lại vài điều có vẻ thuần túy.
Cô muốn sống tốt. Cho dù cô ở một thế giới khác, cha mẹ cùng bạn bè của cô cũng sẽ hi vọng cô sống tốt, mặc kệ cô ở đâu. Nếu bọn họ không ở bên cạnh cô, bọn họ chỉ có thể hi vọng cô tự chăm sóc bản thân mình, chứ không phải hành hạ mình.
Nếu như cô tiếp tục sống, rất khó để nói cô sẽ không tìm ra hạnh phúc, ý nghĩa sinh tồn ở thế giới này. Tất cả đều có thể, không phải sao? Cô nên ôm hi vọng trong tim.
Cô rất rõ, cô không muốn tự vạch một đường trên cổ mình ở hiện tại hoặc trong tương lai. So với việc hèn yếu tìm chết, cô càng kiên cường muốn sống.
Cho nên, cô sẽ không chạy trốn khỏi Nick nữa. Cô sẽ tìm được cách sống chung cùng hắn, cô thông minh hơn hắn nhiều, cô sẽ dùng đầu óc của mình để cô và hắn không còn vấn đề gì nữa. Nếu như vấn đề xuất hiện, cô sẽ giải quyết nó.
Nick không biết cô đang giãy giụa. Mặc kệ là việc cô muốn chạy trốn ban đầu, hay là quyết định ở lại bây giờ. Hắn chẳng những không biết, hơn nữa thái độ đối đãi với cô còn chẳng thay đổi chút nào.
Dương Phàm không biết đây chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng trước mắt, cô chỉ có thể cho rằng chuyện không thay đổi là một tin tức tốt.
Mùa xuân khác xa so với Dương Phàm tưởng tượng, nó quá nóng.
Cô vẫn không dám cởϊ qυầи áo ra, bởi vì làn da của cô khi tiếp xúc với ánh nắng chưa tới hai ngày, kể từ khi rời khỏi núi đã đen, đã sưng đỏ lột da.
Nick thoạt nhìn có vẻ rất ngạc nhiên, cho nên hắn cũng không biết làm sao để chữa bệnh của cô. Kết quả bọn họ không thể không tìm một chỗ trốn, cho đến khi da trên tay và trên mặt cô tốt lên mới tiếp tục lên đường.
Dương Phàm đem người che kín từ đầu đến chân. Tuy vậy, bọn họ cũng phải thường xuyên dừng lại tìm nguồn nước để cô đem nước hắt lên người giảm nhiệt, nếu không coi như có cách một tầng da chuột đất, cô cũng sẽ bị phỏng .
Đi cùng với mặt trời thiêu đốt mãnh liệt, đó chính là nước bốc hơi cực kỳ nhanh. Sau đó một ngày, cuối cùng cũng có mưa. Nick không sợ mưa, nhưng hắn mang theo Dương Phàm, cho nên bọn họ phải thường tìm nơi tránh mưa.
Những giọt mưa kia nện lên người đau giống như bị cục đá nhỏ ném trúng, cô cho rằng chúng nó sẽ đập nát đầu của cô.
Duy nhất tốt một chỗ, đó chính là nước cạn rất nhanh. Trước kia nó tựa như ao đầm, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là bùn mà thôi. Nick mang theo cô có thể chạy nhanh hơn.
Lúc ngừng lại, Dương Phàm thấy ở trong bùn lắng có rất nhiều con vật giống như nòng nọc hoặc cá chạch nhỏ vậy. Cô cũng sợ có đỉa hoặc sâu hút máu, cho nên có nghỉ ngơi cô cũng không chịu nhảy xuống lưng Nick.
Hắn cũng không để ý, vẫn luôn cõng cô, mặc kệ là đang chạy hay là dừng lại ngồi lên cái đuôi nghỉ ngơi.
Những động vật này lớn vô cùng nhanh, Dương Phàm có thể xác định bọn chúng đều là loài động vật lưỡng cư. Bọn chúng ở trong bùn chui tới chui lui, một ngày trước cô nhìn thấy bọn chúng chỉ bằng ngón tay, một ngày sau bọn chúng liền mọc ra bốn chân.
Nick không có hứng thú với mấy loài động vật này, nhưng bầy chim rất ưa thích chúng.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên Dương Phàm thấy một đàn chim đông tới vậy, một ngày có thể gặp đến mấy lần. Cả đàn chim che kín cả bầu trời, chừng ngàn vạn con, có thể nhiều hơn. Bọn chúng một đám tới một đám đi, có lúc sẽ sà xuống ăn những động vật nhỏ trong bùn, có lúc chỉ xẹt qua khoảng không gian này.
Mỗi lần bọn chúng bay tới đều giống như một con quái vật ăn thịt khổng lồ nào đó. Dương Phàm luôn co ro nhắm chặt mắt nằm trên lưng của Nick. Chim nhỏ rất đáng yêu, thế nhưng khi bọn chúng quá nhiều thì thật là đáng sợ. Có mấy lần cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ bị những bầy chim này ăn hết.
Điều này cũng không khó, bọn chúng chỉ cần mỗi con một miếng, không tới một phút cô cũng chỉ còn lại một bộ xương không.
Những loài chim này có rất nhiều loại, Dương Phàm không có nào nhớ kỹ bọn chúng. Lớn giống như chim bồ câu, nhỏ giống như chim sẻ. Màu sắc lông vũ có xanh thẩm giống như bầu trời, có xanh lam giống như nước hồ, có màu đỏ chót xinh đẹp, có đỏ sắc hoa hồng diễm lệ, còn có màu vàng chanh sáng ngời.
Có lần Dương Phàm muốn đưa tay sờ sờ con chim nhỏ đang mổ con cá trích bốn chân trong bùn, nhưng nó lại giật mình nhanh chóng bay đi, một giây tiếp theo liền bị Nick chộp trong tay đưa cho cô.
Có thể Nick không xem bọn chúng là thức ăn, cho nên con chim nhỏ có bộ lông màu lam, hai viền mắt có màu trắng không có bị hắn một tay bóp chết.
Cô ôm lấy tay của hắn, chơi với con chim nhỏ một lát, sau đó vặn bung ngón tay của hắn ra, thả nó bay đi.
Sau đó, mỗi lần gặp phải bầy chim, Nick đều bắt mấy con đưa cho cô chơi.
Cô cảm thấy đây là một hiện tượng tốt, hắn vì cô mà bắt chim chứ không phải bắt bọn chúng làm thức ăn, điều đó có nghĩa rằng hắn đã hiểu cô hơn.
Hắn đang nhích lại gần cô, so với trước kia càng thân mật. Trừ việc chăm sóc cho cô ăn uống, hắn bắt đầu đến gần tâm hồn của cô hơn.
Dương Phàm khó mà không kích động, lúc cô thấy người Nick nuôi khỉ Na Na bắt chước nhánh cây cho nó leo, cho nó đung đưa tới lui, cô đã hy vọng Nick cũng có thể chăm sóc cô như vậy.
Trước kia cô chỉ lợi dụng hắn để có thức ăn, cô biết Nick có thể phối hợp với cô ở phương diện nào đó. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bọn họ còn có thể tốt hơn.
Trừ thức ăn, cô cũng có thể làm cho hắn hiểu rõ cô hơn.
Người Nick có bản năng này, cô nên làm cho bản năng này phát huy tác dụng tốt hơn.
Ví như bây giờ, Nick có thể đưa cho cô ‘ quà tặng ’.
Vì muốn cảm ơn, cô ôm lấy Nick hôn hắn một cái.
Hắn ôm lấy hông cô, cái đuôi vòng trên hai chân cô, ở nửa mặt kia của cô, hôn một cái.
Tim Dương Phàm nảy mạnh một cái.
Cô tới gần lỗ tai có lông dài bén nhọn của hắn, nói: "Nick."
Hắn sẽ không nói chuyện, nhưng cô nghe được tiếng grù grù thân thiết mà cổ họng hắn phát ra, triền miên. Cô cũng muốn đáp lại tiếng grù grù như thế, nhưng không làm được.
Cho nên, cô gọi hắn một tiếng: "Nick."
Trong cổ họng hắn vẫn phát ra loại âm thanh đó, làm cho cô cảm thấy vui sướиɠ, thoải mái, muốn hắn đáp lại tiếng grù grù này nhiều hơn nữa.
Cô nguyện ý tin tưởng hắn hiểu ý của cô, trong một giây kia, bọn họ đã hiểu nhau. Bởi vì không cần săn thú, cũng không cần đến nguồn nước, thời gian bọn họ nghỉ ngơi nhiều hơn bình thường gấp đôi. Trong lúc đó bọn họ vẫn thân mật ôm nhau, không làm cái gì khác.
Sau này Nick nghỉ ngơi càng nhiều, trừ đến những nơi có nguồn nước như sông hoặc dòng suối nhỏ, bọn họ còn dừng lại ở những nơi nở đầy hoa dại trên sườn núi. Hắn đặt cô trên tảng đá, sau đó hái một bó hoa lớn đến đặt bên chân cô.
Nếu như đây không phải là cầu ái, thì là gì mới phải?
Dương Phàm ngồi ở trong đống hoa tươi, không nhịn được cười.
Cực hay!!! Tôi đã đọc đi đọc lại 3_4 lần rồi!