Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đài Loan Ký Sự

Chương 21: Đầu Thú

« Chương TrướcChương Tiếp »
Công việc lương thấp , bạn bè bị bắt về liên tục , gần nửa năm mà chẳng gửi về được đồng nào. Mặc dù không bị gia đình gây sức ép về tiền bạc vì phần lớn số tiền tôi đi mẹ tôi đã chi trả hết. Tuy nhiên mục tiêu ban đầu là sang đây kiếm tiền , giờ tiền không kiếm được , cuộc sống thì lay lắt không ổn định. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ phí phạm thời gian. Và nếu càng trốn lâu thì sau này về muốn sang lại càng khó khăn.

Tôi quyết định ra đầu thú , với sự bảo lãnh của người Đài là 阿香 tôi không bị giam như những người bị bắt khác. Nộp phạt 2 vạn là họ mua vé máy bay , hẹn tôi một tuần sau có mặt ở sân bay để Huấy Cúa ( Về Nước ) . Ngày đó vẫn ngu nên mới bị nộp 2 vạn. Chứ thực ra có người bảo lãnh mình tự mua vé máy bay thì chỉ cần nộp có 1 vạn là được. Bọn Đài Loan nó mua cho tôi vé dừng ở Hồng Kong xong mới từ HK bay về Việt Nam. Vé đó rẻ hơn là vé bay thẳng từ Đài Loan về Việt Nam.

Tuần cuối cùng đó tôi đi chơi mấy nơi cùng 阿香 , cũng tiện thể tìm xem thủ tục kết hôn sau khi về nước như thế nào. 阿香 cũng đi đến Yi Ming Su để hỏi rõ xem liệu khi tôi về nước thì nếu kết hôn có quay lại Đài Loan được không. Và câu trả lời của họ là được nhưng còn phải xem lãnh sự quán Đài Loan tại Việt Nam thử thách bao lâu nữa.

Thế là gần một năm rưỡi sống bên Đài Loan tôi đã trở về Việt Nam như một kẻ thất bại. Người ta trốn chui trốn lủi để được ở lại, tôi thì ra đầu thú về. Kể ra cứ như bi kịch ấy. Chính vì thế ngoài tôi với 阿香 ra không ai biết tôi đầu thú về. Ai hỏi tôi đều nói :

– Đang đi đường thì bị công an nó giữ lại để kiểm tra giấy tờ. Thế là bị bắt…

Như đã nói từ trước đi nước ngoài như canh bạc. Được ăn cả ngã thì về mo , không ai trách tôi cả. Nhưng nếu người nhà tôi mà biết sự thật chắc chửi tôi mốc cả đầu. Bà bác động viên :

– Thôi không ở được thì về, đi nước ngoài nó cũng phải có số . Muốn ở cũng không được.

Không muốn tả cái cảnh đi đón tôi ở Nội Bài đâu nhưng nói thật hôm đó nhìn thấy tôi về mà chẳng ai thấy vui gì cả. Cũng phải , con nhà người ta đi thì tiền tây tiền Mỹ , mình đi đã âm vốn lại còn về sớm. Vui sao nổi , không muốn nói ra thôi chứ trong đầu ai cũng nghĩ :

– Bất tài , vô dụng chẳng được việc gì….

Tôi thì chỉ thương mỗi mẹ với bà bác thôi. Hai người đó lo lắng cho tôi nhiều nhất. Còn đâu nghĩ gì thì kệ họ , tôi đi họ cũng chẳng cho được cái gì. Quyền gì mà đòi phán xét , mẹ với bác tôi còn không nói thì thôi. Tóm váy lại là khi đi thì kèn trống khi về thì nhạc đám ma.

Nhưng về đến nhà tôi trình bày với bác về việc có người Đài muốn kết hôn với tôi. Bà bác lại sốt sắng , không mất đến 2 ngày bà bác đã tìm được mối làm thủ tục kết hôn đi Đài Loan :

– Mai tao với mày đi Hà Nội , thằng này trước nó làm kết hôn cho mấy đứa con gái ở xóm này rồi. Đi được hết..!

Tôi hỏi :

– Thế bác đã nói về việc cháu là người bất hợp pháp chưa..!?

Bác trả lời :

– Nói rồi , nó bảo trốn du học với làm kết hôn không liên quan đến nhau. Mà mai đến gặp nó nói chuyện rồi biết..Mày cứ hỏi tao…

Về nước được có mấy ngày mà đã phải lao vào công cuộc tìm đường xuất ngoại tiếp phải nói là mệt mỏi. Trước bên kia có tìm hiểu qua thủ tục , không ngờ về Việt Nam nó lại rắc rối , lằng nhằng đến vậy. Hai bác cháu lên Hà Nội gặp Cò , có khi tôi tả hình dáng ông Cò ở đây lại có bác quen thì bỏ mẹ.

Chỗ hẹn gặp là ở toà nhà HITC ngụ tại đường Xuân Thuỷ – Cầu Giấy. 10h sáng tôi và bà bác đã có mặt ở đó. Phải 15′ sau anh Cò mới xuất hiện. Không phải ác cảm đâu, nhưng cái nhìn đầu tiên về anh Cò khiến tôi không mấy thiện cảm.

Với dáng dấp Lùn , đầu cắt hơi trọc , đeo quả kính thầy bói mù , tiến gần đến tôi thì anh Cò còn có chùm râu dê nhìn Điêu vãi cả L*и. Thử hỏi các ông lần đầu chi diện gặp phải quả mặt ấy thì các ông sẽ đánh giá thế nào. Tôi nghĩ trong đầu : Khác gì đầu trộm , đuôi cướp. Làm Cò mà không được cái mồm thì vứt, vừa gặp là anh ấy luyến thoắng :

– Hai bác cháu lên rồi hả , đi vào đây ngồi uống nước.

Xong anh Cò đưa tay bắt tay tôi. Lên tầng 2 của toà nhà HITC ngồi uống cà phê , ăn cái bánh mỳ gối , đôi quả ốp la. Tôi bắt đầu ngồi nghe anh ba hoa nói phét :

– Thế vợ em đã có chứng minh thư bên đó chưa..!??

Tôi đang nuốt miếng bánh mì , tí nghẹn :

– Chứng minh thư gì hả anh..!?? Nó là người bên đó không có chứng minh thì vô tổ quốc à..!??

Ông Q ( Cò ) trố mắt nhìn tôi :

– Vợ em là người Đài hả..!??

Tôi nói :

– Vầng , đúng rồi…Thế bác em không nói gì với anh à..?

Ông Q tiếp :

– Không, cũng có bảo là kết hôn với người bên kia. Nhưng từ trước giờ chỉ có người Việt lấy người Việt. Kiểu như mấy đứa lấy chồng bên đó có giấy tờ sau đó bỏ chồng lấy người Việt Nam đấy.

Tôi cười :

– Em không điên mà lấy kiểu đấy…Vợ em nó là người Đài chính gốc…Thế có đi được không anh..!?

Tôi hỏi luôn không lòng vòng….Ông Q , cũng hơi bối rối :

– Thì đi được chứ sao không..?? Thủ tục thì vẫn như bình thường…!!

Tôi nói tiếp :

– Nhưng em trước trốn ra một lần rồi. Nếu bây giờ không đi được thì sao..!? Có hoàn tiền thủ tục không anh..!!?

Trường hợp kết hôn lạ , lại thêm cái thằng tôi không phải Ngu. Tôi không phải nói xấu các bác ở vùng sâu , vùng xa . Nhưng em thấy mấy bác đi lao động, với đi du học lên HITC xin giấy tờ sợ bọn Cò một phép. Sợ như sợ bố sợ mẹ, nó nói phải nghe , mà nó chửi phải sợ. Tại tâm lý các bạn ấy đa phần sợ không đi được , nó cứ doạ cho là kinh.

Nhưng suy nghĩ của tôi sau khi sang nước ngoài về một lần nó khác hẳn. Cò nó sống nhờ vào những người muốn đi nước ngoài như mình. Không có mình nó làm thủ tục cho ma à. Mình mới là người nó cần chứ không phải mình cần nó. Không làm mối này ta làm mối khác. Với cả tôi bắt tâm lý con người khá tốt. Ông Q vừa nói :

– Trốn ra thì vẫn đi được , nhưng mà hơi khó….Cần…..

Tôi nói luôn vào câu đang dở :

– Thế là anh không làm được phải không..!!? Vậy hai bác cháu em về..!?

Bà bác nhìn tôi ngớ ra , không hiểu chuyện gì. Nhưng cũng xách túi đứng lên , ông Q vội vàng hạ tay nói hai bác cháu ngồi xuống :

– Ấy, anh có bảo không làm được đâu….Thằng này nóng tính cô nhờ..Mới nói thế mà đã….

Tôi không nóng tính , nhưng cái kiểu khó ba chấm , xong rồi cần bốn chấm ấy mời ông lừa người khác. Cả cái toà nhà ấy cò nó đi như tháo khoán. Ông không làm được thì vẫy tay một cái là một còn cò khác sẽ ngụp lặn đến ngay. Có khi giá cả còn rẻ hơn cơ, nhưng cái chính nó là tìm được con Cò có uy tín. Tôi đặt vấn đề :

– Em biết thủ tục giấy tờ mà không có bọn anh thì nó sẽ khó trơn. Em tìm hiểu trên mạng người ta cũng dạy từ a-z . Nhưng khổ cái em là người bất hợp pháp thế nên mới cần qua môi giới. Anh cho em xin cái giá..!!

Không suy nghĩ ông Quang trả lời :

– 3,5k đô. Chắc chắn em sang được.

Đắt hơn 500 đô so với giá sàn , nhưng có câu chắc chắn thì nó cũng đáng giá 500 đô. Tôi đồng ý :

– Vậy ok , em thanh toán trước 2k để anh lo thủ tục. Còn 1,5k đi được em nộp nốt.

Hơi phân vân nhưng ông Q cũng đồng ý. Tiếp đó hai anh em với bà bác ngồi bàn về những giấy tờ cần xin , xin xong gửi cho ông ấy để ông ấy mang đi dịch thuật. Ông Q nói :

– Tạm thời trước mắt cứ chuẩn bị cho anh những giấy đó. Còn khi nào đi đâu, đến đâu gặp ai anh sẽ alo cho em. Giờ hai bác cháu về nhé , anh lên trên còn mấy quả nữa.

Ông Q này cũng khá nhiệt tình , mỗi tội chắc nhìn bà bác tôi ra dáng người có tiền nên định hốc thêm tí. Nhưng chưa kịp thì bị tóm bài. Nói chung là dối diện với Cò thì không bị lừa trước thì bị lừa sau. Chỉ là bạn có muốn nói hay không..!?? Sau này ông Q bị tôi bóc phốt mấy lần về vụ tiền nong. Có quả định ăn chặn hôm kết quả phỏng vấn của tôi nhưng không được. Hết cách phải xin thẳng tiền tôi , tầm đó có kết quả đi được rồi nên tôi cũng chẳng tiếc. Tôi đóng phong bì cho bố ấy 2tr. Kèm tin nhắn : Em mà Ngu chắc anh lấy của em 10tr rồi nhỉ..!!

Nói qua thủ tục một tí vậy thôi , quan trọng là 阿香 phải về Việt Nam làm thủ tục cưới xin với tôi mấy lần , về đi về lại để phỏng vấn. Vì tôi đã từng bất hợp pháp nên Lãnh sự Đài Loan cố tình không cho qua. Phải đến lần thứ 3 mới thành công. Ở Việt Nam tôi cũng phải tổ chức đám cưới , và sau phải gần 2 năm tôi mới lại được ngồi máy bay sang Đài Loan. Nhưng không phải với tư cách Du Học Sinh , hay XKLĐ mà là đi Lấy Vợ.

Quá trình làm thủ tục có những lúc quá khó khăn , nhiều lúc phát nản muốn bỏ. Nhưng rồi cố gắng lại vượt qua… Giờ nghĩ lại có khi hồi đó không làm được kết hôn thì cả hai đỡ phải mệt mỏi….

——————–
« Chương TrướcChương Tiếp »