- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Tâm Sự
- Đài Loan Ký Sự
- Chương 1: Sống Bẩn mới đi được Đài Loan..??
Đài Loan Ký Sự
Chương 1: Sống Bẩn mới đi được Đài Loan..??
Chị Còi mở cổng cho tôi với ông Lùn vào nhà. Bước vào phòng khách đập ngay vào mắt tôi là khung cảnh của một văn phòng chính hiệu , dàn máy tính với ba màn hình , máy fax , máy in đủ thứ…..Phòng khách còn bày một bộ bàn ghế gỗ bóng loáng , kệ gỗ , tủ rượu toàn rượu ngoại. Ông lùn nói :
– Đi cẩn thận , chạm vào rơi vỡ là không có tiền đền đâu….!!
Ông Lùn không những keo mà còn có tính cẩn thận. Ông ấy làm như tôi là cái loại vai u thịt bắp , hậu đậu vụng về không bằng. Trong khi tôi hơi bị khéo léo , hoa tay chỉ có một nhưng vẽ đẹp , làm được cả nhà bằng tăm , thích nấu ăn. Vậy mà qua câu nhắc của ông ấy tôi thành thằng Nô Bi Ta ăn tàn , phá hại. Tôi nói lại luôn :
– Cháu chỉ đi chứ có sờ vào đâu đâu mà rơi với vỡ.
Thấy tôi cãi ông lùn tiếp :
– Thì tao cứ nhắc thế , thanh niên chúng mày cứ thấy cái gì lạ lạ là hay sờ mó lắm. Trước có thằng đeo balo , đi kiểu gì vướng vào cánh tủ, may không kéo vỡ cái gì…
Không cãi lại ông Lùn nữa tôi cứ đứng một chỗ ở phòng khách. Chị còi khoá cổng xong đi vào :
– Chú với em cứ ngồi đi , đợi cháu rót nước. Chị Nguyệt đi có việc tối mới về.
Ông Lùn hất hất tay ra điều bảo tôi ngồi xuống. Ổn định vị trí chị còi tiếp tục :
– Lần này lên có một thôi hả chú , chắc là ghép được cùng đợt với mấy đứa đang ở đây. Thế em ấy đi theo đường nào..!??
Ông Lùn húp gần hết cốc nước lọc , lau mồ hôi xong nói :
– Ừ , thế nên mới chở vội nó lên đây để ghép cùng với đội thằng Toàn mấy hôm trước đấy. Thằng này cũng du học.
Chị còi quay sang hỏi tôi :
– Thế em tên gì , bao nhiêu tuổi , em tốt nghiệp cấp 3 chưa..!??
Tôi trả lời :
– Em tên T em năm nay 21 , em tốt nghiệp cấp 3 rồi. Mới đi bộ đội về xong..!
Chị còi tiếp :
– Ừ phải có bằng cấp 3 thì mới làm thủ tục đi du học được. Mà thôi để em nó ở đây chú về đi. Lát cháu dẫn em nó lên phòng xem chỗ ở , tối chị Nguyệt về nói chuyện sau.
Ông Lùn gật đầu , quay sang nói với tôi :
– Ở đây nhé, có gì thì gọi điện cho chú. Mà có khi mấy hôm nữa tao lại lên.
Tôi gật đầu rồi chào ông Lùn, sau khi ông Lùn về chị còi ( lúc đấy đã giới thiệu chị tên Tâm ) dẫn tôi lên tầng 2. Mà nhà này chia làm đôi nhé , có hai cái cầu thang. Chị Tâm nói :
– Bọn em là học viên thì đi cầu thang bên này , cầu thang bên kia là lên phòng của anh chị chủ nhà.
Hiền nào cầu thang tôi đi toàn dấu giày dép, bẩn vãi lol. Bên kia thì sạch bong , sáng bóng. Dẫn tới phòng chị Tâm chỉ vào phòng có 3 thằng con trai đang nằm :
– Em ở đây với mấy bạn này , ăn uống thì em tự lo ăn ở bên ngoài nhé. Ở khu này nhiều quán ăn lắm, gì cũng có.
Nhìn vào cái phòng tôi vỡ hết cả mộng , cái phòng nó hôi rình , bốc mùi ẩm mốc , mùi của đủ loại người ám lấy bấy lâu nay. Giường thì giường tầng sập sệ , chiếu thì rách nát. Ba thằng đang nằm bên trong quay ra nhìn tôi, thằng thì cười khẩy một cái , thằng thì quay vào trong. Có thể vì nhìn tôi nó hơi công tử , áo sơ mi, lại còn quần bò sơ vin….Kệ mẹ chúng nó thôi, bà Tâm nói tiếp :
– Em lấy tạm chăn , với gối trong góc giường trống kia dùng nhé. Của mấy bạn trước dùng xong để lại..
Bản tính sạch sẽ , kể cả dù khi đi bộ đội mài mặt giữa thao trường, mài mông dưới gốc cây thông nhưng không bao giờ tôi dùng chung đồ. Quần áo lúc nào cũng chăm giặt giũ . Mà bộ đội nhìn thì đen đen bẩn bẩn nhưng hơi bị sạch. Ngày tắm đôi lần cũng có, đồ cũ nhưng sạch thì không sao. Đây vo viên , cuộn tròn vứt một đống góc giường. Nhìn thôi đã thấy không mê được rồi. Tôi ậm ừ cho qua, vì mình làm gì có quyền lựa chọn.
Bà Tâm đi xuống , tôi vào phòng đặt balo xuống, mà balo tôi lúc đó là balo quân nhu theo tôi 2 năm lính. Tôi lấy một cái giường trống ở dưới, đập đập cho đỡ bụi, tiếp đó vẫn sờ vào cái đống chăn gối hổ lốn kia. Nhưng bốc mùi hôi rình, tôi không lấy nữa. Một thằng nằm đối diện bên kia nhìn tôi nói :
– Sợ bẩn thì sang đó không sống được đâu. Mà đi bộ đội hay sao mà có cái balo ngon thế.
Tôi quay lại nhìn , phải nói đi bộ đội về bản lĩnh vãi đái luôn. Rèn luyện suốt mà, ngày xưa 1-1 còn ngại chứ giờ solo ngang trạng tự bản thân cảm thấy đéo có gì phải sợ. Nhìn thằng kia cũng phải hơn tôi 7-8 tuổi, người thì gầy nói giọng thì kháy đểu. Tôi nhìn nó nói :
– Thế sang đó người ta sống bẩn lắm hả anh. Đất nước bản sao của Mỹ mà ở bẩn thế á. Em mới đi bộ đội về trước tết. Balo nhà nước cấp không ngon sao dùng.
Thằng gầy cứng họng đéo nói được gì , tiếp đến thằng nằm dưới nó trông trẻ hơn :
– Ông đi Du học hay đi Lao Động , anh bên trên đi Lao Động . Tôi với anh kia đi du học.
Tôi ngồi xuống nói chuyện :
– Tôi cũng đi du học , thế mọi người ở đây lâu chưa..!?
Thằng kia tiếp :
– Được gần tuần nay rồi , tôi tên Toàn. Mà ông đi dây nào đấy..!?
Tôi trả lời :
– Tôi đi đường dây ông Lùn , mà nãy cũng nghe thấy ông ấy nhắc ông . Chắc ông cũng người Hải Phòng…?
Toàn cười :
– Ừ tôi cũng ông ấy dẫn lên đây. Thế ông cũng Hải Phòng à…Vậy mà không nói sớm. Thế bao nhiêu tuổi..!?
– Thì phải nói chuyện mới xưng hô được chứ. Đây có phải Tù đâu mà phải chào phòng. Tôi sn 90.
Toàn tiếp :
– Vậy kém tôi một tuổi, anh em cùng quê thích xưng hô sao cũng được.
Kém tuổi thì làm em thôi, với lại mình cũng là người mới. Sau đó thì tôi gọi Toàn bằng anh. Nghe anh Toàn kể thì thằng gầy gầy lúc nãy là người Hải Dương . Trước cũng đi lao động một lần bên Đài rồi , về đợt này lại đi tiếp. Không phải vì không muốn đi Du Học mà không có bằng cấp 3. Còn thằng ít nói chưa mở mồm nằm trong góc kia là người Thái Nguyên , xa vl mà cũng lần mò được đến tận đây. Tôi hỏi :
– Thế cái chị Tâm kia là ai vậy..!?? Giúp việc à..??
Ông Toàn cười :
– Cô giáo dạy tiếng Trung đấy. Mai chú thể nào cũng được học. Mà hài vcl , còn có cả mấy đứa con gái ở phòng bên cạnh nữa. Giờ này chúng nó đi mua đồ không có ở nhà.
Toàn bảo tôi thu xếp giường chiếu, sau đó dẫn tôi lên tầng 3 nơi đó có nhà tắm. Còn tầng 4 thì là chỗ phơi đồ , có máy giặt. Tôi lấy đồ đi tắm xong , về phòng hỏi :
– Thế ăn uống như nào hả anh..!??
Toàn trả lời :
– Chiều muộn anh dẫn chú đi ăn, đi bộ xuống kia có quán cơm bụi. Mỗi suất 30k tuỳ theo nếu ăn nhiều thì thêm tiền.
Tôi ngồi hỏi han một số chuyện về việc đi Đài Loan thì được Toàn kể lại những gì mà ông ấy biết. Bà Tâm kia là giáo viên dạy tiếng Trung sơ cấp cho những người đi đường dây của bà Nguyệt. Bà Nguyệt này lấy chồng Đài Loan , sau đó hai vợ chồng móc nối với đại sứ quán , với những người Việt bên đó lâu năm làm đường dây đưa người sang đó.
Đại loại như này , bà Nguyệt sẽ lo phần thủ tục bên phía Việt Nam. Còn con ông Lùn sẽ lo nốt phần thủ tục nhập học cho bọn tôi bên đó. Khi nào trường bên đó ok , bọn tôi sẽ đến Đại Sứ Quán để phỏng vấn, hay còn gọi là đi Tiếp Kiến. Lao động thì đơn giản hơn , bà ấy cũng làm thủ tục bên này , còn sang kia sẽ có đại diện ( Cò ) nhận người rồi đưa đến công xưởng. Vì Du Học nó khá rắc rối , và tốn nhiều công sức hơn. Thêm nữa người nhận kèo du học sau khi bọn tôi sang đến nơi còn phải lo chỗ ăn , chỗ ở, lo cả công việc nữa. Chính vì thế giá Du Học cao hơn đi Lao Động.
Gần tối thì cả 4 thằng lôi nhau đi ăn cơm, ngồi ăn cơm lúc này ông gầy gầy Hải Dương mới nói chuyện với tôi. Kiểu biết tôi cũng không phải loại dễ bắt nạt nên thôi thì cùng cảnh, anh em Chín Bỏ Vào Mồm. Hậm hực thêm bực chứ tích sự mẹ gì , bố ấy tên Hải :
– Anh trước đi lao động , vất vả lắm. Ngày phải cày 15-16 tiếng. Lương thì lĩnh thực , trừ các khoản đi còn lại tầm 10tr. Đi 3 năm , suốt ngày ở trong xưởng . Chỉ thứ 7 chủ nhật được ra ngoài.
Vất vả nhưng quả thật lương tháng 10tr gửi về Việt Nam năm đó không phải là ít. Chẳng thế mà hết hạn về ông ấy lại muốn đi tiếp. Tôi hỏi :
– Thế tiếng Trung của anh giỏi lắm nhỉ , đi mấy năm cơ mà.!??
Ông Hải lắc đầu :
– Biết tí thôi, không được như bọn mày đi học đâu. Trong đó toàn người Việt Nam , nói toàn tiếng Việt. Có ai dạy đâu mà biết, chỉ nghe nhiều , nghe lâu thì hiểu…Chủ nó chửi cho như Chó ấy.
Tôi hỏi tiếp :
– Thế cuộc sống ổn không anh..!??
Ông Hải trả lời :
– Thì cứ ăn xong là làm thôi, làm gì có thời gian mà đi chơi. Có được đi cũng không có tiền mà đi. Làm mà còn chơi thì làm sao có tiền gửi về nhà. Mà mày đi Du học không giống bọn tao. Du học nó thoải mái hơn nhiều.
Tôi không hỏi nữa, ăn cơm xong cũng tầm 6h30. Mấy anh em kéo nhau về , về đến nhà thấy một chị ăn mặc sang lắm, nhìn đúng dáng người có tiền luôn. Thấy tôi mới nhất trong đám chị ấy hỏi :
– Em là T chỗ ông Lùn dẫn lên phải không…!!??
Tôi dạ vâng gật đầu , chị ấy bảo tôi ngồi nói chuyện :
– Chị tên Nguyệt , người sẽ làm giấy tờ cho em. Em mang đủ giấy tờ chưa..!?? Chứng minh , học bạ , bằng tốt nghiệp, giấy khai sinh…Với tiền….!?? Em đưa trước cho chị 2,5k trumb trước . Còn 2k thì sau khi có giấy báo nhập học thì thanh toán tiếp.
Tôi hỏi :
– Thế tiền đó là bao hết tất cả rồi hả chị..!??
Bà ấy nói tiếp :
– Chị chỉ lo tiền làm thủ tục giấy tờ thôi. Còn tiền đi lại, ăn uống , photo các thứ thì em phải chịu.
Thẳng thắn dễ nói chuyện, tôi móc túi lấy cái phong bì chuẩn bị từ trước ra :
– Đây là 2,5k , chị đếm lại cho em..!!
Đếm vèo cái xong bà ấy nói :
– OK em , phòng ở chắc chị Tâm chỉ em rồi. Mai em bắt đầu học tiếng với mọi người. Ngày học hai ca , ăn uống tự lo. Mà tối đi đâu thì 10h về, nhà chị còn trẻ nhỏ các em sinh hoạt phải nhẹ nhàng…
Hết ngày đầu tiên trên Hà Nội , tiền nong đóng xong xuôi một nửa. Ngày hôm sau tôi bắt đầu được học những phát âm đầu tiên của tiếng Tàu…..
Chap sau dẹp bớt qua những thủ tục. Vào vấn đề chính khi sang đến Đài sẽ có nhiều chuyện hài mà thực tế hơn.
——————–
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Tâm Sự
- Đài Loan Ký Sự
- Chương 1: Sống Bẩn mới đi được Đài Loan..??