Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đài Loan Ký Sự

Chương 13: Len lỏi để mà học hỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Công việc vẫn cứ diễn ra như thế , càng ngày càng quen việc. Giao tiếp cũng cải thiện đáng kể , tôi cũng lấy được chỗ đứng trong bếp. Nhưng tính tôi không thích làm một việc, trừ việc được đứng bếp. Bếp trưởng cũng luân phiên vị trí của mỗi người. Rửa bát thì tất nhiên không ai thích rồi. Vậy nên cứ thay nhau , ví dụ hôm nay tôi làm trong bếp , thì hôm sau tôi ra đằng sau rửa bát.

Rửa bát với bọn Đài là khổ thôi , còn với người Việt Nam làm dần cũng quen. Nhiều khi bên trong không ai thích rửa bát tôi cũng xin đi rửa bát. Hai người rửa nhàn bỏ mẹ, mỗi tội lúc gần giờ về thì hơi vội. Bản tính nhanh nhẹn nên làm đâu cũng được. Ai cũng thích rửa bát với tôi, vì nếu hai người rửa thì lúc nào tôi cũng sắp xếp thời gian để cả hai được nghỉ. Bát ra bao nhiêu tôi rửa hết bấy nhiêu. Việc bê là dành cho thằng còn lại. Lúc tôi rửa thì nó ngồi nghỉ, rửa xong tôi lại chui vào bếp nhìn thằng bếp trưởng nó xào nấu. Học dần mấy món đơn giản. Bếp trưởng bảo tôi :

– Không cần lắc chảo cũng nấu được cứ học cách nấu với thêm gia vị đi.

Nghe thế tôi chạy ra ngoài quầy thu xin giấy với bút. Món gì nó dạy là tôi ghi bằng tiếng việt, mang về nhà học. Đến hôm làm thêm nó dạy tôi được nhiều hơn. Sau vụ lắc bối sắt đã tạm ổn thì hôm đó nó bảo :

– Không hất cái này nữa, mày đi xúc một bát gạo lại đây.

Tôi đi lấy gạo , đưa nó , nó đổ vào chảo rồi nói :

– Hất cái này đi , nhẹ tay thôi nhé….

Nói xong nó lại làm mẫu, đúng là bếp trưởng vẫn đẹp như mọi khi. Không hạt nào rơi ra ngoài. Mà nhìn cách giật chảo nó nhẹ nhàng , thư thái không tốn sức. Nó đưa chảo cho tôi rồi bảo :

– Hất mà tung toé tao bắt mày dọn bếp hôm nay.

Nghe thế tôi không dám mạnh tay , nhưng không mạnh tay thì lại không đủ lực. Chật vật mãi , vẫn bị bắn tung toé. Tôi định hót vào thì nó ngăn lại :

– Cứ tập đi , bao giờ nghỉ thì dọn một thể.

Thấy tôi vẫn chưa làm được, bếp trưởng đi lại. Nó đặt lại tay tôi vào chảo :

– Giữ chảo như thế này , đưa lên trước, giật lại….Xong lại đưa về trước. Tay phải cầm cái muôi dài. Vừa hất vừa dùng muôi đẩy đồ về trước.

Vừa hướng dẫn nó vừa nói :

– Mà mày cũng đừng quá chú ý vào cách hất chảo. Nó cũng chỉ là kỹ thuật thôi. Ngày trước có một người là nữ làm ở đây. Nấu cũng ngon , nhưng tay yếu cũng không hất chảo. Chú tâm vào cách thêm gia vị ấy.

Tôi nói :

– Gia vị thì mày dạy tao cũng nhớ rồi. Cứ thế là được mà…??

Nó lắc đầu :

– Không phải thế, cách nêm nếm gia vị chỉ là tương đối trong mỗi món. Còn khi xào nấu lượng đồ cho vào món của mỗi người khác nhau. Ví dụ món bắp cải xào thịt bò này nhé. Tay tao to thì một phần tao thường chỉ bốc một nắm bắp cải là đủ. Tay mày nhỏ thì lượng bắp cải mày cho vào sẽ ít hơn. Thế nên nếu mày đứng bếp mày phải tự rút ra kinh nghiệm.

Tôi chăm chú nghe , chỗ nào không hiểu tôi bảo nó nói chậm , giải thích kỹ cho tôi. Nó tiếp :

– Vì lượng đồ cho vào không giống nhau nên cách nêm nếm cũng khác. Tao cho nhiều thì tao sẽ phải cho gia vị mỗi thứ thêm một chút. Mày cho ít mà cũng nêm nếm như tao thì đồ sẽ hơi mặn…Cho nên khi làm xong mỗi món mày nên thử một ít. Rồi tự cảm nhận ngon hay không ngon.

Tôi thấy rất đúng, chẳng thế mà công thức thì y nguyên , nhưng người khác nấu lại chẳng ra gì. Tôi nói luôn :

– Vậy từ giờ, mày nấu món gì cho tao thử được không…!?? Trước mắt tao lấy vị của mày làm chuẩn…

Nó cười gật đầu :

– Mày thông minh đấy…Trước tao cũng dạy mấy bọn ở đây. Nhưng chúng nó không chịu hỏi. Đến lúc khách kêu thì nó nói làm y như tao dạy..Dần rồi chẳng ai đứng được bếp…!!

Bọn Ngu nói không Tiếp Thu lại còn Bảo Thủ thì nói làm gì. Hôm sau tôi không rửa bát nữa , tôi vào trong chiên bánh. Chỗ chiên bánh thì ngay cạnh chỗ bếp trưởng đứng nấu đồ. Món nào xong tôi cũng ăn thử một miếng. Công nhận đồ nó nấu rất ngon , lần nào ăn tôi cũng khen :

– 好好吃喔..你太厉害了 ( ngon lắm, mày quá lợi hại rồi.)

Nhưng tất nhiên có những món tôi không thích ăn. Như món mì đen chẳng hạn , có lần tôi ăn món mỳ đen xong nhận xét :

– 还好 , 我不喜欢这个. ( bình thường, tao không thích món này.)

Bếp trưởng nói :

– Nhiều món không hợp khẩu vị , nhưng vẫn phải thử để còn biết mà làm.

Cái món mỳ đen chỉ có thịt , hải sản , với sốt đen , cả khoai tây hầm nhừ nữa. Nhìn nó đen đen đã không ưa rồi, cái sốt của nó còn ngọt ngọt. Hải sản ăn với sốt ngọt đen xì , không nuốt được. Vậy mà khách cũng hay chọn món này. Mỳ đen làm rất nhanh và đơn giản, nguyên liệu ( bao gồm thịt , khoai tây) thì đã được chia thành phần từ buổi sáng. Mỗi phần một túi , khi khách gọi chỉ cần trần mỳ. Bật chảo nóng , thêm ít dầu ăn đảo qua với hành tây cho dậy mùi, tiếp đó cho hải sản cào xào cùng. Cuối cùng lấy túi hỗn hợp đã chuẩn bị trước ra cho vào đảo qua với mỳ là xong.

Ròng rã hai tuần tôi cũng hất được chảo, ngày nào đi làm về tôi cũng lấy tạ của thằng Giang tập. Giang thấy tôi tập tạ thì lấy làm lạ lắm :

– Mày tập tạ để đi đánh nhau à…!??

Tôi kể :

– Không tao đang học đứng bếp..Mà cái chảo nặng , nó bắt cầm tay trái. Yếu không nhấc được.

Giang nó dạy tôi :

– Tập tạ phải ngồi thẳng lưng lên..Thở ra hít vào nó phải đúng. Mà tập đi , hôm nay tao được nghỉ. Để tao đi mua ít đồ về mấy anh em uống bia. Thằng Phú làm quán nấm 1h mới về.

Tôi hỏi :

– Thế giờ nó vẫn làm với chủ à..!??

Giang bảo :

– Ừ thì vẫn làm với chủ…Lắm hôm mày về sớm nó về thì mày ngủ rồi. Hôm nay uống tí….

Tôi đồng ý , công nhận là giờ giấc khác nhau cho nên tuy cùng nhà mà ba anh em cũng ít nói chuyện. Thường thì tôi về nhà sớm nhất, tiếp đến thằng Phú , thằng Giang về muộn nhất. Nó làm quán nhậu thường phải 2h sáng mới về. Sáng ra chúng nó ngủ thì tôi 8h đã phải dậy chuẩn bị đi làm. Mỗi thằng nghỉ một ngày nhưng chỉ có tôi với thằng Giang là được chọn ngày nghỉ. Trừ thứ 7 , chủ nhật ra thì nghỉ ngày nào cũng được.

Tôi tập một lúc thì đi tắm, Giang mua đồ về cũng dọn ra. 1h15 thằng Phú về , mở cửa thấy hai thằng đang ngồi đợi nó nói :

– Ô , hôm nay thằng Trường chưa ngủ à…!??

Tôi trả lời :

– Hôm nay làm nhàn nên không mệt. Thức đợi mày về uống bia…

Nó cười :

– Từ đợt làm quán mới cũng chẳng thằng nào nấu cơm. Mày thì ăn ở quán , thằng Giang thì ra quán cũng ăn rồi. Tao toàn ăn ở chợ đêm luôn. Cũng vừa ăn cơm xong mới về.

Giang gọi cả bọn ngồi xuống luôn , mấy anh em lại zô..Bắt đầu ngồi kể về công việc. Trong ba thằng bây giờ thằng Phú là lương thấp nhất. Nó một tháng chỉ cố định 2 vạn 3 . Không có thêm giờ hay thưởng gì cả. Thằng Giang làm từ chiều đến đêm nên cũng được 4 vạn. Tôi thì chưa làm thêm đã được 3 vạn. Tôi nói :

– Mày cố gắng làm quán nấm học thêm ít tiếng đi. Nếu quán tao cần người thì tao xin mày vào làm. Giờ vào cũng chẳng biết làm gì.

Bên này có mấy anh em cùng quê thì quý nhau lắm. Không chỉ quen biết, còn chơi với nhau nữa. Phải cố gắng giúp nhau nhất là công việc. Thế nhưng tất cả đều không suôn sẻ. Đúng là sang nước ngoài sống cảnh bất hợp pháp mỗi người một số phận. Không ai nói trước được điều gì.

Ba thằng uống đến gần 4h sáng mới đi ngủ. Hôm sau tôi đi làm mà mệt rã người. Đến nơi mắt nhắm mắt mở , hôm đó chẳng làm gì ra hồn. Đã vậy hôm đó quán còn có thằng nghỉ việc. Đó là thằng người Đài , nó xin nghỉ không làm nữa. Thiếu mất một người , công việc cứ loạn cả lên.

Quản lý mới điều một đứa phục vụ bên ngoài vào trong rửa bát. Bếp trưởng bảo tôi vào trong đọc đơn với chuẩn bị đồ. Công việc khó nhằn nhất , chẳng còn cách nào tôi phải làm. Vừa nấu lẩu vừa đọc đơn , vừa chuẩn bị đồ. Loạn xì ngầu , tôi đưa nhầm đơn với nhầm món liên tục. Bếp trưởng nói :

– Cứ từ từ thôi, cái gì không biết phải hỏi ngay.

Xong nó bảo ông Tân vừa chiên bánh vừa phụ tôi . Tôi mới nói :

– Sao mày không để tao chiên bánh , cho 啊新 ra đọc đơn….

Kiểu như cái công việc này không ai mong muốn. Ông Tân nghe thế thì giãy lên :

– Không , anh không đọc được đơn..Không làm được….

Thằng bếp trưởng quát :

– Làm đi , ai cũng phải làm . Bây giờ thiếu người thì phải học chứ. Bọn mày làm đây hơn tháng rồi. Quen việc rồi , chẳng lẽ lại dạy người mới từ đầu.

Nó lườm tôi tỏ vẻ không vui. Bình thường đọc không sao , có lúc đông khách đơn đánh vào dài một dặc , nhìn chữ thôi đã đủ hoa mắt rồi chứ đừng nói làm đồ. Lẩu thì nồi cho thêm nấm , nồi cho thêm hải sản, thịt bò. Chẳng nồi nào giống nhau. Làm nhầm nhiều quá mà quản lý nó lao vào mắng :

– Chúng mày làm kiểu gì mà khách gọi nẩu hải sản lại đi làm nẩu cay thịt bò…

Xong nó nạt tôi :

– 阿長 , 你可以吗..? ( T mày làm được không..!?)

Vừa bực , vừa mệt, nhưng sao bây giờ. Mình đọc sai thì mình phải chịu. Bếp trưởng nói :

– A Tân , mày phải giúp nó chứ….

Ông Tân quay ra :

– Tao còn bánh phải chiên…

Thằng bếp trưởng khó chịu :

– Bánh đấy cứ chiên nhỏ lửa , lúc sau lật là được. Một mình nó làm không kịp. Hay mày đổi cho nó.

Ông Tân đéo dám đổi, hậm hực quay ra giúp tôi, tôi đọc đơn ông ấy chuẩn bị đồ. Một lúc sau thì tạm ổn, qua việc đó tôi mới biết người Việt Nam mà phân biệt đối xử vãi l*и. Đéo chịu giúp nhau gì cả, chỉ thích dìm nhau là tài. Kiểu như thấy tôi khốn khổ ông ấy càng hả dạ. Hôm đó thời gian trôi qua lâu , mãi mới đến giờ nghỉ ăn cơm. Vừa ăn bếp trưởng vừa nói :

– 阿長 ,晚上 你炒菜 , 我在方便帮你 ( T buổi tối mày đứng bếp , tao bên cạnh giúp mày.)

Thằng này điên rồi , nó để tôi đứng bếp trong khi tôi mới chỉ nấu được có mấy món đơn giản. Nhưng nó bảo nó chiên bánh , chỗ chiên bánh thì ngay cạnh chỗ xào nấu. Nó nói vậy tôi cũng yên tâm. Nghỉ đến 5h tôi vào lau dọn bếp , chuẩn bị chảo chuẩn bị buổi đứng bếp đầu tiên trong sự nghiệp.

Hôm đó cũng không phải là cuối tuần nên khách khứa cũng không quá đông. Được Bếp Trưởng nó Buff cho , tôi cũng làm được tuy chậm nhưng không đến nỗi sai sót. Những món khó thì bếp trưởng nó nấu , tôi lại chuyển sang chiên bánh. Vừa chiên vừa nhìn nó nấu….Cố gắng ghi nhớ để học. Bếp trưởng bảo tôi :

– Tao để cho mày đứng bếp 1 tuần. Tất nhiên là tao sẽ giúp mày. Vì giờ thiếu người , tao không thể đứng mãi một chỗ được. Phải bao quát với điều chỉnh mọi người…Tao có thể vừa đọc đơn vừa chiên bánh.

Nó nói đúng, tối đó nó vừa chiên bánh vừa giúp thằng đọc đơn, vừa giúp tôi nấu đồ. Chẳng phải tự nhiên mà cái danh bếp trưởng lại để cho nó.

Mất hai hôm đầu còn loạn , sang hôm thứ 3 tuy thiếu người nhưng công việc vẫn trôi chảy. Tôi cũng có hỏi qua quản lý :

– Giờ thiếu người tao dẫn bạn tao đến làm được không..!?

Quản lý trả lời :

– Không được, quán giờ đã có 3 người Việt Nam rồi. Thêm nữa thì loạn , thế bạn mày có biết đọc chữ không, có nói được nhiều không tao cho làm phục vụ bên ngoài.

Thế thì chịu rồi, thằng Phú đi học được có 4 ngày , một chữ bẻ làm đôi còn không biết. Làm ở chợ đêm cũng không chịu tiếp thu , đã nói được nhiều đâu. Yêu cầu thế thì tôi không dám dẫn đến. Lại mang tiếng lừa. Thôi thì để chúng nó tự tìm .

Đứng bếp một tuần với sự giúp đỡ tận tình của bếp trưởng tôi đã có thể tự xoay sở . Mất gần hai tháng công việc trong bếp vị trí nào tôi cũng có thể làm. Xoay đâu cũng được, bản thân thấy tự tin hơn hẳn. Tin vui cũng đến khi thằng Phú cũng đã xin được việc ở một quán ăn lương còn cao hơn tôi. Nhưng một ngày nó phải làm 12 tiếng.

Sang đến tháng thứ 3 thì quán tôi xảy ra biến nhỏ. Quản lý cãi nhau với bếp trưởng , chửi nhau ầm ĩ lên. Không ai chịu nhường ai , nếu người này ở lại thì người kia phải đi.

Và ông chủ phải đưa ra lựa chọn………..

——————–
« Chương TrướcChương Tiếp »