Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đài Loan Ký Sự

Chương 11: Hành Trình Thoát Kiếp Rửa Bát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi được nhận vào quán Hàn tôi thấy vô cùng háo hức. Lương cao , ăn uống tốt , lại có cơ hội được học nấu ăn. Thế nên tôi chăm chỉ lắm , 9h30 mới làm mà nhiều hôm 9h tôi đã đến quán. Tất nhiên là có lý do của nó cả , hôm sau tôi được phổ biến về mức lương. Trong đó có nói nếu một tháng không đi muộn phút nào thì được thêm 2000 tiền chuyên cần , giờ nghỉ trưa nếu làm thêm sẽ tính 150 đồng 1h , mỗi tháng tuỳ vào độ cố gắng ( chăm chỉ) chủ sẽ có tiền thưởng thêm ( cái này không ai giống ai ). Nói chung là đãi ngộ tốt….

Hôm đó đến quán tôi lại đợi Bếp Trưởng phân công xem hôm nay tôi làm gì. Khi mọi người đến đông đủ tôi cũng được gặp hai người Việt Nam mà hôm trước được kể. Một nam , một nữ , bếp trưởng gọi tôi với ông anh kia ra nói :

– 啊新 , 你觉他工作要作什么..你们都是越南人…. ( A Tân , mày dạy nó công việc cần làm những gì, tụi mày đều là người Việt Nam .)

Ông anh kia tên là Tân , người Nghệ An . Ông Tân gật đầu rồi rồi gọi tôi ra đằng sau giao việc . Ông ấy nói :

– Em mới đi làm hôm qua à ..?? Ai dẫn em vào đây xin việc vậy..!?

Tôi thì cũng thật thà nói luôn :

– Em đi làm từ hôm qua rồi, bạn em nó dẫn đến xin việc anh ạ..!

Ông ấy hỏi tiếp :

– Thế em cũng là lao động trốn ra à..!?

Tôi nhớ lời Giang dặn :

– Không anh ạ , em đi du học. Mới sang được có hơn tháng nay thôi. Tuần em học có 4 buổi…

Tân nhìn tôi với vẻ hơi nghi ngờ , nhưng tôi nhìn thì đúng dân đi học. Mặt thì thư sinh , quần áo gọn gàng. Không đợi ông ấy hỏi tiếp , tôi nói :

– Thế anh là lao động hay du học.!.?

Mất mấy giây ngập ngừng Tân mới trả lời :

– Anh cũng…du học…

Hỏi thế thôi chứ nhìn là tôi biết ông này cũng là dân lao động trốn ra rồi. Với độ già của khuôn mặt , và độ tuổi 32 thì du học ở đâu ra. Nhưng tôi kệ , trả lời sao thì nghe vậy. Miễn đừng bóc phốt nhau là được. Ông ấy bảo tôi hôm qua làm những gì thì hôm nay cứ thế mà làm. Chẳng dặn dò hay dạy dỗ gì cả. Nhìn nét mặt tôi biết ông Tân này không ưa tôi. Lý do thì nhiều lắm , có thể ông ấy sợ tôi còn đi học thật sẽ làm ảnh hưởng đến ông ấy. Hoặc có thể ông ấy không thích có thêm người Việt Nam vào quán làm.

Tôi cũng chẳng bận tâm , tôi đứng sau chia rau , chia thịt . Xong xuôi ai sai gì tôi làm nấy. Cả buổi sáng chỉ có nói chuyện với bếp trưởng vài câu. Còn đâu lại hục mặt vào Rửa Bát. Đang rửa bát thì hết hành tây . Thằng Bếp Trưởng gọi tôi :

– 啊長, 拿一包洋葱, 帮我切一点点 ( A T , lấy 1 bao hành tây , giúp tao chia một ít.)

Tôi bỏ vội đống bát cho thằng người Đài rửa. Chạy đi lấy hành tây , nhưng đéo biết phải thái dày hay mỏng. Thấy tôi cầm con dao lóng nga lóng ngóng, bếp trưởng chạy lại :

– Đây , phải cắt đầu , cắt đít xong bóc vỏ. Bổ đôi ra, tay không được xoè ra như thế , cụp bàn giữ đồ lại , dao kề sát cái đốt tay để giữ nhịp. Với lại như thế không bị cắt vào tay.

Vừa nói nó vừa thái phầm phập, nhanh như điện củ hành tây được thái hết với độ dày vừa phải. Nó bảo tôi làm theo , nhưng vừa thái được một phát thì bập cmn vào tay, tôi nhanh tay rụt lại thì chỉ bị vết cứa nhỏ. Không sâu nhưng vẫn chảy máu, phải nói dao làm bếp của bọn nước ngoài nó sắc. Cảm giác bị liếʍ qua một cái đã đứt tay rồi. Nhưng tôi vẫn cứ thế thái tiếp , không kêu lấy nửa lời. Thằng bếp trưởng thì cười hô hố. Nó vui khi tôi bị cắt vào tay thế đéo nào. Đứng thái hết túi hành tây phải mất đến nửa tiếng. Nước mắt nước mũi bị mùi hành xộc lên chảy ra giàn dụa. Được đà thằng l*и bếp trưởng chạy ra trêu :

– Mày nhớ mẹ hay sao mà vừa thái vừa khóc thế.

Nghe câu chối tỉ không chịu được, nhưng càng dụi thì nó lại càng cay. Vật vã mãi mới thái hết được đống hành. Cả bọn Đài ngồi hút thuốc cũng cười góp. Nhìn mặt tôi lúc đó chắc thê thảm lắm. Công việc của tôi trong hai tuần đầu là chia đồ và rửa bát. Vẫn chưa một lần được mò vào trong bếp . Mang tiếng là người Việt Nam mà hai anh chị kia chẳng giúp đỡ tôi một cái gì. Thằng bếp trưởng nó cũng biết điều đó. Sang tuần thứ 3 cục diện thay đổi.

Sáng đó tôi đi làm , đến nơi bếp trưởng gọi tôi :

– Hôm nay mày vào trong , đổi 啊新 rửa bát.

Tôi hơi bất ngờ vì tôi chưa biết vào trong thì phải làm cái gì. Cũng ngần ngại tôi nói :

– Nhưng tao không biết làm gì..!?

Thằng bếp trưởng nói :

– Không biết vào tao dạy, mày làm đây cũng hai tuần rồi. Không rửa bát mãi được, đến lúc có người nghỉ thì ai vào trong…..

Khi đó tôi còn không dám vào cơ, phần vì không biết công việc, phần vì nể nang. Ông Tân ra rửa bát thay tôi, kiểu gì chẳng hậm hực. Nhưng đó là yêu cầu của người quản lý bếp. Vả lại tôi cũng không muốn suốt ngày rửa bát. Tôi đồng ý , vào bếp tôi được phân công chiên bánh .

Bếp trưởng dẫn tôi vào cái chảo đồng hay sắt gì đấy , nói chung là vừa to vừa dày , mặt chảo mịn bóng loáng, nó nói :

– Buổi sáng phải chiên bánh , chiên qua thôi. Bao giờ có khách mới chiên chín.

Đoạn nó lấy hai cái bánh còn thừa hôm qua trong tủ lạnh ra. Cái nào cái đấy tròn xoe , nhìn như cái pizza nhưng dày hơn một chút. Tôi hỏi :

– Chiên tròn xoe thế này á…!??

Nó cười chỉ tay vào mấy cái khuôn sắt đang treo lơ lửng :

– Dùng cái này thì nó mới tròn.

Tiếp đó nó chỉ tôi cách trộn nhân , 4 muôi bột đã được trộn sẵn dẻo quánh , thêm 2 xìa nhỏ tôm , 3 xìa nhỏ mực , cà rốt, hành tây , lá hẹ. Tất cả cho vào cái bát sắt to, sau đó trộn đều lên. Trộn xong thì lấy khuôn đặt lên bàn chiên , đổ hỗn hợp vừa làm vào dàn đều ra khuôn. Nhìn thấy đơn giản vãi nồi, nhưng bắt tay vào làm thì khó . Ba cái đầu tiên của tôi nó méo mó, bên thì dày , bên thì mỏng. Lại còn lồi lõm, lúc lật bánh còn vỡ tứ tung. Buổi sáng hôm đó khách được ăn mấy quả bánh chiên mang hình thù dị tật.

Bọn phục vụ bên ngoài thấy bánh hôm nay hơi lạ thì chạy vào xem. Thấy tôi chiên bánh chúng nó cười phá lên. Bếp trưởng nó chửi luôn :

– Đi ra ngoài để nó làm việc.

Đoạn nó quay sang nhìn tôi :

– Cứ chầm chậm mà làm, bình thường phải một tháng mới chiên ra hồn. Mà vừa chiên vừa hất dầu lên mặt bánh. Như thế lúc lật nó mới cứng cả hai mặt.

Tôi gật đầu chăm chú vào từng cái bánh. Tầm hai tiếng sau kết quả đã khả quan hơn. Bánh tròn hơn , tuy không đều nhưng đẹp hơn lúc đầu rất nhiều. Thêm nữa bếp trưởng luôn kè kè bên cạnh , dạy tôi từng tí một lên có tiến bộ là đương nhiên. Nó nói :

– Việc này là đơn giản nhất với nhàn nhất rồi đấy. Sau này quen có khi mày lại chán vì nhàn quá.

Công nhận chiên bánh nhàn thật, cứ đứng một chỗ thôi chằng phải đi đâu. Mà bánh chiên thường khách không gọi nhiều, một cái phải 4 người ăn. Bảo sao ngày nào bố Tân cũng chiếm lấy cái chỗ này. Ông đấy làm ở đây được 1 tháng rồi. Đến buổi tối thì ngoại hình cái bánh của tôi đã được pttm khá nhiều. Tuy nhiên khi bếp trưởng kiểm tra thì :

– Chưa đạt yêu cầu. Bên ngoài nhìn đã đẹp. Nhưng bánh chỉ mới chín thôi chứ không được giòn. Phải chiên làm sao mà mặt ngoài hơi vàng nhưng bên trong vẫn mềm. Biết lý do không…!??

Tôi lắc đầu , nó nói tiếp :

– Do độ lửa đây này, nhìn chưa. Ở đây có ba vòng lửa , vòng trung tâm là phát nhiệt ra cả cái bàn sắt này. Hai vòng ngoài thì chiên ở phần viền bánh. Muốn bánh ngon thì phải giữ lửa đúng tầm này…

Vừa nói nó vừa chỉnh lửa cho tôi xem , công nhận sau khi được chỉnh độ lửa bánh của tôi ngon hơn hẳn. Bếp trưởng nói tôi chiên một cái cho mọi người ăn thử. Chiên xong nó cắt ra gọi mọi người vào ăn thử rồi cho nhận xét. Ông Tân ăn trước nói :

– 还好 (bình thường )

Bà chị kia cũng làm miếng rồi nói :

– Bánh mỏng quá…!!

Hai thằng Đài sành điệu hơn còn lấy sốt cà chấm. Chúng nó nói :

– 好吃 , 阿長厉害..今天开死那很好了 ( Ăn ngon, A T lợi hại, hôm nay mới bắt đầu thế là tốt lắm rồi.)

Bếp trưởng nó ăn cuối cùng :

– A T mày nhìn đây này , chiên làm sao mà khi cắt ra trong bánh nó có mấy cái lỗ như lỗ khí của bột nở..Như thế là ngon , chiên không cần quá giòn, vì bánh này thường người giá với trẻ em thích ăn. Chiên giòn quá họ cắn sẽ hơi cứng. Mềm đi một tẹo nữa…Nhưng vậy là được rồi. Mày chiên bánh một tuần nhé….

Phải nói lúc đó vui ơi là vui..Hai anh chị Việt Nam nói gì lúc đó tôi Đôn Khe , vì hai vị có phải người quản lý tôi đéo đâu. Cái quan trọng nhất là Bếp Trưởng nó chấp nhận. Tôi đi qua ông Tân cười nhẹ một cái , biết là không thích nhau nhưng dìm nhau như thế là không tốt.

Tiếp bếp trưởng đi ra ngoài lấy một tờ thực đơn đưa tôi :

– Thực đơn của quán , mày về nhà phải học hết mặt chữ các món này.

Đệch mợ, tờ thực đơn phải đến 40 món các loại. Chia ra làm mấy phần , riêng lẩu đã có đến 8 loại lẩu, đồ xào tầm 15 món, đồ nướng 4 loại , bánh chiên 4 loại , với mấy món trộn…Nhìn mà hoa cả mắt. Bếp trưởng tiếp :

– Khi nào mày đọc được đơn khách chọn khi đó mày có thể thay đổi vị trí ở công việc. Công việc đọc đơn gọi đồ của khách là vất vả với khó nhất. Vì vừa phải nấu lẩu vừa phải đọc món cho những người khác làm. Tạm thời học đơn đi đã.

Tôi cầm tờ thực đơn nghĩ ngay đến ông Sơn. Ông ấy có thể giúp tôi phiên âm tiếng Việt. Còn mọi việc sau này thì làm lâu là quen hết. Biết rằng chặng đường để chiếm lấy một chân trong bếp còn rất khó khăn nhưng khởi đầu của tôi không tệ. Những ngày sau tôi vừa chiên bánh vừa học dần những việc trong bếp. Buổi sáng ít khách thì tôi vẫn luyện cách thái đồ . Ròng rã 1 tháng tôi đã thành thục những công việc như Chiên Bánh , Rửa Bát, Chia đồ.

Tôi lăng xăng khắp bếp giúp mọi người, sau một tháng tôi đã lật bánh bằng một tay. Hất lên lộn xuống như nghệ sĩ , lúc rảnh tôi bê bát đĩa sạch giúp mọi người ra ngoài. Nhưng cái tôi muốn học nhất vẫn là việc của bếp trưởng. Hất chảo và chế biến các món xào nấu. Chiên bánh thành thần tôi dần thấy chán với cái cảnh cứ đứng một chỗ . Cuồng chân lắm, tôi nói nhỏ với bếp trưởng :

– Mày dạy tao hất chảo đi. Tao mê cái môn này lắm.

Nó quay sang hỏi tôi :

– Học được thực đơn chưa..!??

Tôi nói :

– Nhớ hết chữ rồi, nhưng làm thì chưa được vì nhiều đồ quá. Lại vừa nấu lẩu vừa bao quát cả các món tao sợ không làm kịp. Cái đấy để người Đài làm nó tiện hơn….

Nó cười :

– Vậy trưa mày không ngủ vào bếp tao dạy. Học được thì tao nhàn , bọn ở đây hầu như nó không thích nấu vì nóng. Với lại chúng nó nêm nếm mỗi đứa một kiểu. Mà mày học được đứng bếp thì cũng làm thêm được rồi. Làm một tháng rồi cũng phải làm thêm đi. Kiếm tiền….

Tôi đồng ý luôn, vì buổi trưa tôi đâu có ngủ. Trưa đó ông chủ cũng đến phát lương, lần đầu được gặp chủ. Tôi thấy khá hốt với dáng bộ như xã hội đen của ông chủ. Hôm đó ông ấy xách cái vali bên trong là tiền lương của cả quán. Tôi được gọi lĩnh lương cuối cùng..Và khá nhiều bất ngờ khi tôi được nói chuyện với ông chủ.

Sau khi được bếp trưởng chấp nhận dạy cách đứng bếp tôi đã có thể tung hoành ngang dọc. Vị thế thay đổi , lúc đó thành người có tiếng nói luôn.

Mọi cố gắng chưa bao giờ là thừa thãi….

Dạo này lười edit lắm. Có lỗi gì các bác cmt e sửa.

——————–
« Chương TrướcChương Tiếp »