Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đài Loan Ký Sự

Chương 10: Công Việc Mới

« Chương TrướcChương Tiếp »
9h sáng ngày hôm sau thằng Giang gọi tôi dậy đi đến quán mới xin việc. Đạp xe đến nơi cũng phải mất tầm 15 phút. Dựng xe trên vỉa hè nó chỉ tôi cái quán đối diện bên đường :

– Quán kia kìa , quán này bán đồ Hàn. Mày có thấy tờ giấy đỏ dán trước cửa quán không. Quán nào dán giấy đỏ là quán đó đang tìm người làm. Nhớ đấy, sau đi làm thấy quán nào như thế thì về bảo anh em xem ai chưa có việc thì đến xin.

Tôi gật đầu , nó dẫn tôi vào quán bằng cửa sau. Đằng sau lúc này đã có 3-4 người đang chuẩn bị nào là rau , thịt các loại . Họ chuẩn bị đồ để làm ngày hôm nay. Giang nó dẫn tôi xộc thẳng vào bên trong gặp quản lý. Quản lý lúc này là một đứa con gái nhưng lại ăn mặc như con trai , cắt tóc ngắn, người cũng nhỏ thôi. Nói chung nếu nó là con trai thì đẹp trai. Chứ là con gái thì xấu vl , gương mặt góc cạnh quá. Giang nói :

– Tao dẫn người đến xin việc như hôm trước đã nói.

Con ( anh ) quản lý gật gật rồi vẫy tay gọi hai thằng vào phòng trong nói chuyện. Thằng Giang giới thiệu tôi , nó cũng nói tôi mới sang được hơn tháng thôi. Tiếng tăm chưa biết nhiều lắm. Sau khi xem thẻ học sinh ( giả ) , với hỏi han một số chuyện thì thím quản lý cũng đồng ý cho tôi làm thử 1 tuần , nó nói :

– Mày ở đây làm thử một tuần . Nếu được thì làm luôn. Mà mày làm bên ngoài hay bên trong…!?

Thằng Giang kiểu thấy tôi không hiểu nói :

– Ý nó là mày làm phục vụ bên ngoài hay làm bếp bên trong..!??

À , ra vậy , bên ngoài thì sạch sẽ , thoáng mát hơn nhưng phải biết tiếng vì còn tiếp khách . Bên trong thì nóng nực , bận rộn nhưng không cần nói nhiều chỉ cần làm nhiều thôi. Mục đích là học nấu ăn mà nên tôi chọn làm Trong Bếp. Quản lý nói tiếp :

– Làm trong bếp cũng được , vậy hôm nay làm luôn. Được không..!.!? Đang thiếu người.

Định mệnh , hôm đó tôi còn ăn mặc đẹp. Nghĩ đến xin việc thôi chứ chưa chắc đã được nhận với chắc gì đã làm ngay. Giờ nó bắt làm luôn , nhưng phải chấp nhận thôi. Cơ hội đến với người nông dân đâu phải lúc nào cũng có. Tôi nói :

– Vậy cho tao làm luôn hôm nay….!!

Thằng Giang để tôi lại đó rồi về , trước lúc về nó còn nói :

– Làm đến tận 10h tối đấy, về không nhớ đường thì gọi cho tao. Mà cứ đi thẳng cái đường to là về nhà mình. Thế nhé….!!!

Quản lý dẫn tôi xuống bếp , nói với bếp trưởng xếp cho tôi một công việc. Nhìn tôi quần áo thì sạch đẹp, đi giày trắng. Bếp trưởng thấy kiểu không ưa mắt rồi. Nó lại dẫn tôi ra đằng sau bảo tôi chia rau với phụ giúp mọi người đằng sau. Bếp trưởng nói :

– Mày ở đây chia rau , gọt khoai , chia thịt….Bao giờ xong thì vào trong Rửa Bát.

Nói về Bếp Trưởng thì khá trẻ , người ngợm cao to , tay lắm lông vãi l*и, mặt thì rỗ. Nhìn bộ dạng tôi lóng ngóng , nó quay ra nói tiếng Đài với mấy thằng ở Bếp cái gì đó mà mãi sau này ngồi uống rượu nó mới kể cho tôi biết. Công việc ban đầu của tôi khá đơn giản. Chỉ nhìn chúng nó làm như nào tôi làm theo y chang là được. Đơn giản nhưng nó vất vả, vì tôi không biết làm gì cố định nên cái gì chúng nó cũng sai . Đang gọt khoai thì có thằng gọi :

– 阿長 , 帮我拿猪肉 ( T , giúp tao lấy thịt lợn )

Hay đang rửa bát lại có đứa gọi :

– 帮我拿一个大碗 ( lấy giúp tao cái Bát To )

Chạy như lắp mô tơ vào đít, cả ngày hôm đó tôi Rửa Bát không ngơi tay . Mà đâu có rửa bát không , còn chia cái này , thái cái nọ. Lắm lúc nghe không hiểu còn lấy nhầm đồ , chạy đi chạy lại. Mồ hôi ướt sũng cả áo , mình thì làm không hết việc , trong khi bọn bếp nó cứ thay nhau ra đằng sau ngồi nghỉ , phì phèo thuốc lá. Thằng Bếp Trưởng có lúc đi ra cũng nói với tôi :

– 累 , 可以休息一下 ha ( mệt thì có thể nghỉ một lát )

Nó nói thế chứ tôi nào dám đua đòi mà nghỉ trong khi bát cứ từng thùng từng thùng xếp hàng sau đít. Tôi chỉ quay lại nhìn nó gật gật cho qua. Nó vừa ngồi nghịch điện thoại vừa hỏi tôi :

– 你是越南人吧..? 这里也有两个越南..今天他们休息. ( Mày là người Việt Nam nhỉ , ở đây cũng có hai người Việt Nam. Hôm nay chúng nó nghỉ )

Bây giờ viết lại thì giỏi vậy thôi chứ lúc đó nó nói tôi còn chẳng hiểu được hết. Chỉ nghe được cái gì Việt Nam , Việt Nam thôi….Nó phải giải thích mãi tôi mới biết ở quán này cỏn hai người Việt Nam nữa. Vậy là ngày mai tôi được gặp Đồng Hương ở nơi làm việc.

Phải nói quán ăn xịn nó khác hoàn toàn với Sạp ở chợ đêm. Riêng trong gian bếp cũng đã đến 8 người làm rồi. Bên ngoài 7 người nữa. Một mình tôi rửa bát không kịp , không lúc nào hết bát. Quản lý đi vào kiểm tra thấy tôi hì hục rửa bát mới gọi Bếp Trưởng ra nói :

– Tao xếp cho mày 8 người trong bếp sao lại để nó rửa bát một mình. Một người rửa làm sao kịp.

Thằng bếp trưởng mới chỉ ra một thằng mặt l*и người Đài đang ngồi dựa vào tường bên ngoài :

– Tao bảo thằng kia phụ nó rửa rồi đấy thôi….

Phụ cả ông nội ȶᏂασ bà ngoại nhà nó chứ phụ , lúc đó tôi cay cú lắm. Hoá ra việc rửa bát là hai người chứ đéo phải một mình tôi làm. Thằng mặt l*и được nói là phụ tôi kia nó ngồi từ sớm, xong cứ lăng quăng chạy ra chạy vào . Chính tôi cũng thắc mắc là nó làm cái nồi gì trong này. Thím Quản Lý đi đến chỗ tôi :

– 你坐一下 , 给他洗碗 ( mày ngồi một tí , để thằng kia nó rửa bát.)

Đoạn thím ấy gọi thằng kia lại chửi cho một chập , toàn bằng tiếng Đài . Nhưng tôi không nghe thấy Căn Ní Lẻ gì cả. Bọn này chắc có ăn học nên không chửi bậy như mấy bô lão ngoài chợ. Thằng kia rửa bát mà cứ nhìn tôi hằm hằm. Tôi xổ tiếng Việt :

– Nhìn cái L*и….Bố mày chưa đập chết cụ mày là may.

Chửi tiếng Việt thôi , chửi tiếng Trung thì đánh nhau thật lại mất việc. Nó chắc đoán tôi chửi nó , nhưng đéo hiểu gì nên lại cắm mặt vào rửa bát. Tôi ngồi tầm 5 phút thì đứng lên , nhưng tôi đéo phụ thằng kia rửa bát. Tôi đi một vòng vào trong xem công việc bên trong nó như thế nào..!

Quán Hàn mà nên chủ yếu là Nướng và Nẩu . Một dãy có ba cái bếp , đang đứng bếp là thằng Sư Phụ tay Lông , một mình nó chơi ba cái chảo , lửa thì đỏ rực , hừng hực. Tay hất tay đảo, nhìn điệu nghệ thôi rồi. Dãy bên kia là một dàn bếp nhỏ dùng để nấu những nồi lẩu mini , có tầm 8 cái bếp nhỏ như vậy. Còn một cái khay sắt tròn , to dày dùng để chiên bánh. Cuối cùng là cái bàn dài ra đến tận ô gọi đồ….Nhiều đồ lắm , gia vị đủ các loại , thịt cũng đủ loại..Choáng ngợp với một căn bếp thực sự. Tôi đứng ngắm một lúc , ai làm việc nấy. Họ cũng chẳng để ý đến tôi , nhìn thằng bếp trưởng nó đổ rượu trắng vào xào món Mực mà lửa bùng lên ngay trên chảo. Nó hất mấy vòng chảo rồi nêm nếm gia vị. Thấy tôi đang nhìn nó cười :

– 阿長, rửa bát xong rồi hả..!??

Tôi trả lời :

– Chưa xong , tao vào đây xem một tí…

Nó quay lại với công việc , tôi cũng đi ra sau phụ thằng mặt l*и kia nhặt bát cho vào thùng để bê ra ngoài. Rửa bát xong , xếp cẩn thận còn bê ra ngoài cho phục vụ bày biện nữa cơ mà. Tôi bê thùng bát sạch ra ngoài mà bọn waichang nhìn tôi chỉ trỏ , người mới chưa gặp bao giờ nên chúng nó thấy lạ là điều tất nhiên. Nhưng ghét nhất cái kiểu chỉ trỏ rồi nói nói. Có lẽ tại mình không hiểu chúng nó nói gì nên bực. Chứ có khi nó khen mình cũng nên.

9h tối khách vãn dần , ai làm ở đâu thì tự giác thu dọn ở đấy. Đồ đạc bẩn là chúng nó phóng hết ra bồn rửa bát cho hai thằng . Làm cả ngày đã mệt , lúc dọn dẹp còn mệt hơn. Vì thời gian thì có hạn mà đồ bẩn cần rửa sau một ngày nó dồn lại càng nhiều. Hết đứa này vứt ra , đứa kia lại vứt vào…Bát đĩa bên ngoài cũng ùn tới , cắm mặt rửa đến 9h45 vẫn chưa xong.

Bọn trong bếp thì lau sàn, lau bếp, lau bàn sạch bóng…Tôi thì vẫn hùng hục rửa bát, có hai thằng dọn bên trong xong cũng ra phụ tôi bê bát đĩa ra ngoài. Lúc đấy tôi mừng lắm cứ gật đầu :

-谢谢 , 谢谢 liên tọi.

Đến 10h thì xong hết , không còn gì để rửa. Bếp trưởng lại nói với tôi :

– Bình thường bọn này nó rửa không hết toàn để đến ngày mai rửa tiếp. Mày rửa được hết là giỏi đấy. Mai lại đến làm chứ hả…!??

Tôi lau mồ hôi , lúc này người hôi rình. Vừa mồ hôi vừa nước rửa bát nó bắn vào không hôi hơi phí. Tôi cười :

– Mai tao lại đến…Một tuần thử việc cơ mà.

Bếp trưởng nói :

– Mày cứ làm như này thì ở đây làm luôn chứ một tuần gì nữa.

Thái độ của nó khác hẳn lúc ban sáng gặp tôi. Ít ra nó cũng công nhận cố gắng nguyên ngày của tôi. Nó nói tiếp :

– Thôi đi về đi…Tao đóng cửa. Cứ yên tâm học dần dần. Không biết cứ hỏi tao….

Nghe được câu đấy là tôi mừng lắm. Tôi chỉ sợ làm không đủ yêu cầu nó đéo nhận. Tôi chào nó rồi chạy sang phía bên kia vỉa hè lấy con xe đạp 3000 đồng đạp về nhà.

À mải kể về việc quên không nói , tôi làm từ 9h30 sáng đến 2h chiều thì ăn cơm tại quán luôn. Ăn xong nghỉ đến 5h chiều mới làm tiếp, đồ ăn thì ngon lành. Lúc nào cũng đủ món, bếp trưởng nó nấu cho cả quán ăn luôn. Ăn xong thì cái gian trong buổi chiều ít khách có thể xếp ghế thành giường ngủ luôn tại đó. Phải làm ở đó 2 tuần tôi mới ngủ trưa , trước đó toàn ngồi chẳng ngủ được.

Về nhà tôi kể với thằng Giang câu chuyện hôm nay. Nó khuyên tôi bỏ quán Nấm mà làm ở đó cho nhiều tiền mà học được nhiều thứ. Tôi lấy điện thoại gọi điện cho ông chủ quán Nấm xin nghỉ việc. Lý do là tôi giờ phải đi học cả ngày không đi làm được. Ông chủ đồng ý rồi nói :

– Ừ , vậy mày xem có ai tìm giúp tao nhé. Tiền lương còn lại hôm nào đến lấy không tao tính rồi gửi thằng Phú mang về. Mày nghỉ như này chắc quán mới tao phải thuê người làm để về quán cũ. Chứ thằng Phú chưa làm được.

Nghe thấy tôi cũng thấy mình không phải , nhưng lỡ rồi thì biết làm sao. Quán Hàn Quốc tốt hơn về mọi mặt , cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ thời gian vừa qua tôi cúp máy. Trước khi dừng ông ấy còn nói :

– Bao giờ rảnh rỗi nhớ đến chợ đêm chơi rồi thăm tao nhé…..

Tôi nói :

– 好 , 老闆要保重喔..!

Thế là tôi bắt đầu công việc mới sau khi chia tay công việc rao hàng, bán nấm ở Chợ Đêm. Từ một thằng cầm dao còn ngượng đến một kẻ dám thi thái hành tây với bếp trưởng là một chặng đường dài vcl……

——————–
« Chương TrướcChương Tiếp »