Chu Húc chui ra từ rừng cây, y ôm đầu nhìn hắn đầy khuất, “Thầy Thẩm, sao thầy có thể khi dễ tôi chứ?”
“Không chỉ là khi dễ cậu, tôi còn muốn đánh chết cậu.” Thẩm Mộng miễn cưỡng liếc mắt nhìn y một cái, “Nói, đi đâu vậy?”
Chu Húc đi đến bên cạnh Thẩm Mộng, trên mặt mang theo ý cười, “Đương nhiên là lấy lễ vật cho thầy Thẩm, tiểu Hồ điệp, tôi sẽ tặng cho anh một lễ vật tốt nhất thế giới này.”
Nghe được trịnh trọng từ trong miệng của Chu Húc, Thẩm Mộng khó được sửng sốt một chút, “Lễ vật?” Vẻ mặt của gia hỏa này không giống như là đang nói dối.
Duỗi tay từ trong túi áo ra, lòng bàn tay Chu Húc đang có gì đó phát sáng, ánh sáng này không hiện rõ vào ban ngày, nhưng trong mắt của Thẩm Mộng, lại đặc biệt dễ dàng khiến người khác chú ý, hơn nữa hơi thở do thứ này phát ra… Thánh vật?
Không đúng, không phải Thánh vật, mà là một thứ gì đó tương tự với Thánh vật.
Thứ kia bay lên không trung, Thẩm Mộng rốt cuộc nhìn rõ hình dạng của nó.
Đó là một hạt châu, kích thước bằng trứng chim bồ câu, quanh thân tròn trịa xinh đẹp, tản ra ánh sáng ôn nhu tinh tế, Thẩm Mộng đưa tay, thứ này liền ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.
“Xem ra nó rất thích thầy Thẩm.” Chu Húc mặt mày cong cong, giống như là vì chính mình tìm được lễ vật thích hợp cho Thẩm Mộng mà vui vẻ.
“Nó đương nhiên sẽ rất thích tôi.” Thẩm Mộng nhìn hạt châu trong lòng bàn tay mình một cách phức tạp, “Bởi vì thứ này vốn là của tôi.”
Tiếng cười im bặt, Chu Húc kỳ lạ nhìn hạt châu kia của Thẩm Mộng, lại kỳ lạ nhìn qua Thẩm Mộng, “Xin hỏi thầy Thẩm năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Mộng nhàn nhạt lườm Chu Húc, “Cậu cho rằng bao nhiêu?”
Tôi cho rằng? Chu Húc lâm vào trầm tư, sau đó dựng thẳng ngón tay, run rẩy nói ra một con số, “Chẳng lẽ là một ngàn năm?”
Hừ lạnh một tiếng, Thẩm Mộng cũng không nói có đúng hay không, mà trực tiếp chuyển đề tài, “Cậu tìm được thứ này ở đâu?”
Chu Húc thở dài tiếc nuối, “Thầy Thẩm thật sự không muốn nói với tôi sao?”
“Tôi hỏi cậu tìm thấy thứ này ở đâu.” Thẩm Mộng nhìn y, “Nói mau, cậu cũng đã lấy thứ này ra rồi, nên biết đây là thứ gì mới đúng, đừng giả bộ.”
Chu Húc phồng má, cuối cùng vẫn là gật đầu, “Thứ này chính là tôi nhặt được trên chiến trường sau khi đại chiến Nhân yêu kết thúc, nếu như anh nói thứ này là của anh, vậy chẳng phải là anh đã hơn một vạn tuổi.”
“Chiến trường…” Thẩm Mộng lại nhớ tới cảnh tượng trước khi biến thành nhân loại.
Sương đen đầy trời, chém gϊếŧ trên chiến trường, mở mắt ra lần nữa, liền là nhân loại Thẩm Mộng.
Ước chừng là cảm thấy không thể diễn tả bằng lời, Chu Húc vô cùng vui vẻ kéo Thẩm Mộng đi đến nơi y tìm được hạt châu, rất trùng hợp là, chỗ kia cách nơi này tương đối gần.
Đứng ở nơi theo lời của Chu Húc, Thẩm Mộng rốt cuộc thừa nhận, nơi này chính là địa điểm cuối cùng trước khi chính mình mất đi ý thức.
“Nhưng tôi nghe nói nơi này là chiến trường cuối cùng của đại chiến Nhân Yêu, một thành viên cuối cùng của tộc Mộng điệp tham dự chiến đấu, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, thành viên cuối cùng của tộc Mộng điệp này liền mất tích.”
Chu Húc nói xong, y nhìn nhìn Thẩm Mộng, lại nghĩ đến truyền thuyết, “Thầy Thẩm? Đó là anh sao?”
Thẩm Mộng không trả lời, hắn chỉ ngồi trên tảng đá nhìn hạt châu, “Cậu tham dự đại chiến Nhân Yêu sao?”
Đáp án dĩ nhiên là phủ định, Chu Húc lắc đầu, bắt đầu nhớ lại năm đó, phần ký ức đã sắp bị y quên đi.
“Đại chiến Nhân Yêu vừa bắt đầu tôi đã trưởng thành, nhưng ông ngoại không cho tôi ra chiến trường, tôi là bị giam lại, thẳng đến khi chiến tranh kết thúc tôi mới có thể đi ra ngoài.”
“Vì sao giam cậu lại?” Thẩm Mộng day trán, bắt lấy trọng điểm, “Có phải là cậu lại gây chuyện rồi hay không.”
Chu Húc nghĩ ngợi, “Không có nha, tôi nhớ lúc ấy hình như là… tôi vừa lấy được một Thánh khí, Yêu hoàng để cho tôi bảo vệ.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Thẩm Mộng lập tức thay đổi, ban Thánh vật trước khi đại chiến Nhân Yêu, nói cách khác lúc ấy chính mình vẫn còn ở Yêu giới, hắn cũng không có khả năng không biết loại chuyện này.
Đúng rồi, hắn là từng nghe nói, Tân Yêu hoàng đặc biệt thưởng thức một tiểu yêu quái.
Lão Yêu hoàng sau khi chết ở đại chiến Nhân Yêu, Tân Yêu hoàng mới nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Thẩm Mộng nghĩ nghĩ, “Hiện tại Yêu Hoàng vẫn là người lúc trước sao?”
Chu Húc nghe xong lắc lắc đầu, sau đó có chút quái dị trả lời, “Sau khi đại chiến Nhân Yêu kết thúc, phân chia Thánh khí đến trong tay các gia tộc, sau đó ông ấy liền tự sát.”
“Tự sát?” Thẩm Mộng có chút khϊếp sợ lặp lại.
Chu Húc buông tay, tỏ vẻ chính mình không nói sai, người nọ thật sự chết như vậy.
Một loại chuyện thật sự khiến người ta không ngờ được, Thẩm Mộng hừ một tiếng, bỏ hạt châu vào trong túi của mình, “Được rồi, chúng ta đi đâu? Tìm Yêu Hoàng?”
“Không có Yêu Hoàng, sau khi đời Yêu Hoàng kia mất đi toàn bộ Yêu giới liền rối loạn.” Chu Húc nhìn không trung xa xôi, “Đã không có người có đủ tư cách để dẫn dắt toàn bộ Yêu giới.”
Thẩm Mộng rốt cuộc nhận ra khoảng cách giữa mình và Yêu giới của thời đại này, bọn họ giống như cách một cái vực sâu, cũng phải, một vạn năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Mắt thấy Thẩm Mộng trầm mặc, Chu Húc vỗ vỗ vai hắn, “Thầy Thẩm, nếu không, cùng tôi quay về nhà của tôi đi.”
Có nơi có thể được Chu Húc gọi là nhà sao?
Thẩm Mộng gật đầu, “Cũng được, gia tộc của cậu hẳn là người có tiếng nói nhất trong Yêu giới.”
“Sao có thể mạnh bằng thầy Thẩm được?” Chu Húc híp mắt cười đến giảo hoạt, “Dù sao Tứ đại Yêu tộc, cho dù đã diệt vong lâu như vậy, bọn họ vẫn là tầng cao nhất trong truyền thuyết, thầy Thẩm là huyết mạch duy nhất của Tứ đại yêu tộc, phải là có tiếng nói nhất.”
“Đừng có âm dương quái khí*.” Thẩm Mộng xỏ tay vào túi đạp y một cái, “Muốn đi thì đi nhanh lên.”
(*阴阳怪气 quái gở.)
Tộc Khôi Chu của Yêu giới đã có thể được xem là đại tộc số một số hai rồi, không chỉ bởi vì lão tộc trưởng càng già càng dẻo dai, cũng bởi vì Chu Húc này có thể nói là thực lực cường hãn nhất Yêu giới, cái này bảo đảm lợi ích của tộc Khôi Chu.
Cũng bởi vì như vậy, cho dù Chu Húc bị bài xích, nhưng bọn học cũng không làm quá phận.
Chu Húc thầm nghĩ, trở về như thế này, e rằng tiểu Hồ điệp phải chịu ủy khuất.
Như vậy thật không tốt, y dĩ nhiên không muốn thấy tiểu Hồ điệp ủy khuất, cho dù khả năng cũng không có người có thể khiến cho hắn bị ủy khuất.
Ngẫm lại cũng không được, nên làm cái gì bây giờ? Nếu không… cướp vị trí tộc trưởng của Khôi Chu?
Nhưng mà y không muốn làm tộc trưởng, vậy phải làm sao bây giờ?
Vậy chỉ hy vọng đám người kia đủ nghe lời, đủ hướng lợi tránh hại*.
(*Nguyên văn 趋利避害 xu lợi tị hại: xu hướng mặt có lợi, tránh đi mặt có hại.)
Chu Húc cong môi, trong mắt mang theo ý cười, nhưng nụ cười này lại là uy hϊếp mãnh liệt.
Thẩm Mộng chụp vào đầu y một cái, “Lại phát bệnh?”
Ôm đầu ủy khuất nhìn Thẩm Mộng, Chu Húc không vui, “Thầy Thẩm, không cần vô cớ gây rối, trước kia đều là tôi nhường cho anh, nếu tôi nghiêm túc rồi, sẽ trói anh lại, như vậy như vậy, như vậy như vậy, khiến anh rốt cuộc không thể rời khỏi tôi.”
Thẩm Mộng mặt không biểu tình nhìn y, đáp lại y một chữ: “Cút.”
Gia hỏa vĩnh viễn dám nói không dám làm.
Địa phận của tộc Khôi Chu khó coi tựa như mặt chữ, khắp nơi đều là tơ nhện, rừng rậm đen kịt nằm bò vô số con nhện, bọn chúng nhìn Chu Húc cùng Thẩm Mộng ở phía sau y, tám con mắt trên đầu lập lòe.
Lần đầu bước vào địa phận của con nhện thiên địch, Thẩm Mộng liếc mắt nhìn hai phía.
Dường như cũng không có gì ghê gớm, không có yêu quái yêu lực rất mạnh, những chất độc kia không có tác dụng gì đối với hắn.
Lão tộc trưởng của tộc Khôi Chu đích thân ra nghênh đón nhưng thật ra khiến Thẩm Mộng có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại người không đáng tin cậy bên cạnh mình đây chính là người thừa kế trực hệ* trong tộc liền không còn kinh ngạc nữa rồi.
(*直系 Quan hệ huyết thống trực tiếp.)
Lão tộc trưởng lộ vẻ nghiêm túc, ông ta nhìn Chu Húc, không có biểu tình gì, không tỏ vẻ quan tâm hoặc lo lắng, chỉ nhàn nhạt nhìn y, sau đó hỏi “Vì sao trở về vào lúc này.”
“Ta muốn trở về chẳng phải liền trở về.” Dường như Chu Húc cũng không tôn trọng ông ta lắm, Thẩm Mộng có thể nghe ra gai nhọn trong lời nói của bọn họ.
“Tộc Khôi Chu chỉ có một chỗ cho người thừa kế, ta hy vọng ngươi không cần ra ngoài làm bậy.” Lão tộc trưởng liếc nhìn Thẩm Mộng một cách quang minh chính đại, “Nhất là nhân loại yếu ớt này.”
Chu Húc cười lạnh một tiếng, “Muốn người thừa kế tự ngươi đi sinh đi, liên quan gì đến ta.”
“Là hắn thay đổi ngươi?” Lão tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, “Ta đã từng nói, ngươi nguyện ý đi nơi nào điên cũng có thể, nhưng ngươi không thể vứt bỏ nguồn gốc của ngươi, phải quay về nơi đây.”
Chu Húc không biết xấu hổ ôm cổ Thẩm Mộng, “Đây mới là gốc của ta, các ngươi tính là gì.”
Lúc này Thẩm Mộng hoàn toàn hiểu được, gia hỏa này cùng gia tộc của mình căn bản là nhìn nhau không vừa mắt, y là người thừa kế chính quy không sai, nhưng Lão tộc trưởng thấy thế nào đều là không thích y.
Kéo Chu Húc ra khỏi người mình, Thẩm Mộng day trán, “Mấy người tự ầm ĩ đi, đừng phiền tôi.”
Dường như không nghĩ tới một nhân loại lại có khí phách như vậy, Lão tộc trưởng nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Một nhân loại, cũng dám bước vào khu vực xa lạ cùng một yêu quái, ngươi sẽ không sợ yêu quái ở nơi này ăn thịt ngươi sao?”
“Có lẽ ngươi đã thấy được nguyên hình của chúng ta ở bên ngoài, bộ dạng của người trước mặt ngươi cũng xấu xí giống như bọn chúng, ngươi còn nguyện ý cùng với y?”
“Này.” Lời này Chu Húc liền không thích nghe, “Ngươi nói ai xấu?”
Động vật như nhện này, ở trong nhân loại thì mười người có tám người không thích, Lão tộc trưởng đương nhiên cho rằng Thẩm Mộng cũng là một nhân loại như thế.
“Nếu như ngươi nguyện ý rời đi, ta sẽ phái người hộ tống ngươi trở về Nhân giới, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
Chu Húc ngậm miệng, không nói một câu, bởi vì y phát hiện, áp suất quanh người Thẩm Mộng rất thấp.
“Dẫn một gia tộc vượt qua đại chiến Nhân Yêu, còn phát triển gia tộc đến trình độ này, ta kính trọng ngươi.” Thẩm Mộng nhìn hạt châu trong lòng bàn tay mình, ánh sáng ôn hòa của hạt châu khúc xạ toàn bộ rừng rậm.
“Nhưng có đôi khi, cách nói chuyện phải cẩn thận.”
Lão tộc trưởng nhìn hạt châu trong tay hắn nhíu mày, “Thứ trong tay ngươi lấy từ đâu tới? Chu Húc, có phải ngươi cho hắn hay không?”
Chu Húc lui ra sau một bước, không hề trả lời.
“Đưa vật kia cho ta.” Lão tộc trưởng nhìn hắn, “Thứ này không phải một nhân loại như ngươi có thể có được.”
“Thật sao?” Thẩm Mộng ngẩng đầu nhìn ông ta, con ngươi đỏ sậm giống như bốc lên một đốm lửa,
Hận thù giữa hai giới Nhân Yêu ăn sâu bén rễ, này là do lịch sử để lại.
Nhưng Thẩm Mộng ghét nhất chính là bị uy hϊếp.
Mặc kệ hiện tại hắn là yêu quái hay là nhân loại.