Ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ gặp nguy hiểm! Mau đi cứu người.
Chợt vừa nghe đến "Nhiệm vụ mục tiêu" bốn chữ hắn đầu tiên nghĩ đến chính là một cái thế giới nam nhân, đáng tiếc chính là hắn hiện tại thậm chí cũng không nhớ rõ đối phương tên.
"Ký chủ đừng ngẩn người, mau đi cứu người, ngươi nếu là không có đem người cứu xuống, ta cam đoan ngươi có thể khóc chết!"
Được được được... "Lục Dịch Cẩn bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương," Trước tiên nói cho em biết đi như thế nào, sau đó nói cho em biết chuyện gì.
Dưới sự chỉ huy của hệ thống, Lục Dịch Cẩn ngồi lên chiếc xe tải nhỏ tích bụi đã lâu của nguyên chủ, sau khi tìm tòi thuần thục liền đạp lên chân ga, "Xe rách cậu phải cho chút sức a, nhất định kịp a!
Bởi vì thời gian cấp bách, hệ thống chỉ đưa ra chuyện cấp bách nhất hiện nay.
Nhiệm vụ mục tiêu Kỳ Vũ Trạch nhân sinh bước ngoặt ngay tại hôm nay, bởi vì hôm nay hắn sẽ bị không có hảo ý Trần quản lý cho vũ nhục, sau đó trở thành hắn ác mộng bắt đầu.
Nhiệm vụ mục tiêu công tác là một tiểu quản lý bộ phận khách sạn, tính cách tốt, thanh âm dễ nghe, rất được hoan nghênh, nhận được khen ngợi nhiều nhất, dựa theo chế độ thăng cấp bình thường, chức vị phó quản lý vẫn trống hẳn là rơi vào trên người hắn.
Mà cấp trên trực tiếp của hắn, một Trần quản lý tai to mặt lớn đã muốn mượn danh tiếng thăng chức để cho người ta lưu lại nói chuyện một chút, sau đó liền xảy ra chuyện, hiện tại chính là ngày xảy ra chuyện.
Lục Dịch Cẩn có chút phiền não nhấn còi xe, sắp đến giờ cao điểm tan tầm rồi, nếu trong vòng nửa giờ không đến được khách sạn kia, phỏng chừng nhiệm vụ của mình chưa bắt đầu đã trực tiếp kết thúc.
A, đều tại anh, vì sao không đưa em tới sớm một chút.
Hệ thống không nói gì nói: "Nếu không là ngươi một mực dựa ở thế giới trước không đi, về phần gấp gáp như vậy sao?"
Lục Dịch Cẩn đã không còn ký ức gì, mím môi, không nói gì.
Kỳ Vũ Trạch hôm nay không cần trực ban, sau khi tan tầm liền thu dọn đồ đạc định đi nhà trẻ đón cháu trai về nhà.
Kết quả vừa tắt máy tính, điện thoại nội bộ của giám đốc Trần liền gọi tới, "Chủ nhiệm Kỳ, sau khi tan tầm ở lại một chút.
Kỳ Vũ Trạch vốn là muốn cự tuyệt, nhưng là muốn nghĩ đến đối phương là mình thượng cấp, hắn chỉ có thể cau mày hỏi một câu: "Có chuyện gì sao?"
Nói chuyện với cậu một chút về chức vị của cậu. "Kỳ Vũ Trạch thật sự không tiện từ chối.
Cuối cùng hắn chỉ có thể đi tới phòng Trần quản lý, có chút không quá thoải mái nhăn nhăn mũi, trong phòng mùi vị là lạ, không phải rất dễ ngửi.
Hắn nhìn lư hương nhỏ trên bàn một cái, không nói gì.
Có lẽ đây là sở thích đặc biệt của giám đốc Trần, anh yên lặng nghĩ.
Trần quản lý vui tươi hớn hở sờ sờ kính mắt của mình, "Đừng đứng, mau mời ngồi.
Kỳ Vũ Trạch ngồi vào hắn chỉ trên ghế, nhưng cũng chỉ là mông dính vào một cái tiểu biên mà thôi, hắn bất an hỏi: "Trần quản lý, ngài có chuyện gì sao?"
"Cháu trai tôi đang chờ tôi..."
Rất nhanh rất nhanh, tới uống chút nước đã. "Nói xong liền đẩy ly nước đã đặt bên cạnh qua, nhưng Kỳ Vũ Trạch nhận lấy nhưng không có ý định uống.
Trần quản lý có chút không vui nhíu mày, "Kỳ chủ quản sao không uống?
"Tôi không khát, Trần quản lý, ngài không phải muốn tìm tôi nói chuyện thăng chức sao?"
Trần quản lý có chút mập, nhưng là hắn thường xuyên cười, hơn nữa trên mặt đeo một cái kính mắt, cho nên người khác đối với hắn ấn tượng đầu tiên là hòa ái dễ gần.
Kỳ Vũ Trạch lúc trước cũng cho là như vậy, thẳng đến nghe được hắn ở phòng vệ sinh buộc một cái mới tới thực tập nhân viên làm cái gì, lúc này mới nhìn thấu bộ mặt thật của hắn.
Lúc ấy Kỳ Vũ Trạch cố ý làm ra một ít động tĩnh cứu tiểu thực tập sinh kia, may mắn Trần quản lý cũng không có phát hiện người kia là mình.
Hiện tại Trần quản lý đem hắn lưu lại, rất khó không cho người phòng bị.