Cậu xem, đều đánh đỏ rồi. "Nói xong còn vươn tay quơ quơ trước mắt Kỳ Yến Phong.
Ngươi muốn làm gì? "Thanh âm Kỳ Yến Phong rất khàn khàn, còn mang theo sự ngây ngô của thiếu niên.
Giúp anh a. "Lục Dịch Cẩn nói theo lẽ thường.
Kỳ Yến Phong cúi đầu nhìn quyển sách chưa cất kỹ, "Tôi không có tiền.
Không đòi tiền anh.
Lúc này Kỳ Yến Phong mới thoáng nâng mắt nhìn về phía Lục Dịch Cẩn, "Vậy tại sao cô giúp tôi?
Câu hỏi này Lục Dịch Cẩn còn hơi phê bình kín đáo một chút, hắn cũng không thể nói mình là một người làm nhiệm vụ trói buộc hệ thống, nhiệm vụ chính là tới cứu vớt tiểu đáng thương thê thê thảm như ngươi, cũng để cho ngươi đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Bởi vì ta thiện lương a, gặp chuyện bất bình......
Lời còn chưa đợi nói xong, Kỳ Yến Phong lại một lần nữa ngồi xổm xuống thu thập sách vở, rất rõ ràng cũng không phải rất muốn nghe.
Ai, anh như vậy không lịch sự chút nào. "Lục Dịch Cẩn cũng ngồi xổm xuống theo, nhưng lúc này đây ngược lại không có ý định đưa tay giúp đỡ, mà cứ như vậy nhìn anh thu dọn.
Tôi tên là Lục Dịch Cẩn, là luật sư, nếu cô cần giúp đỡ, tôi có thể giúp cô.
Sau khi nói xong hắn lại bổ sung một câu: "Miễn phí.
Kỳ Yến Phong thu dọn xong cặp sách của mình, nhíu mày nhìn hắn, tựa hồ là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra trào phúng hoặc là cảm xúc gì khác, nhưng trên mặt người này một mảnh bình tĩnh, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Không cần. "Kỳ Yến Phong thoáng trầm mặc một chút, sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Hắn cũng không phải chưa từng tìm luật sư kiện lên tòa án, nhưng những người này biết nhà mình thật sự không có tiền sau đó nhao nhao buông tha.
Đương nhiên cũng có người sẽ cố gắng làm việc tốt, nhưng khi dễ hắn cũng không phải chỉ có mấy tên côn đồ này, lên tòa án vô cùng phiền toái, ai sẽ làm loại chuyện không có lợi này, thậm chí còn có thể gây ra một thân phiền toái chứ?
Cho nên hắn cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Đứa nhỏ này sao lại không biết lễ phép như vậy? "Lục Dịch Cẩn lầm bầm nói một câu, mà Kỳ Yến Phong đương nhiên là nghe được, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có, cứ như vậy đeo túi định tiếp tục đi về phía trước.
Lục Dịch Cẩn định tiếp tục đuổi theo, kết quả Kỳ Yến Phong quay người lại, con dao gọt hoa quả trong tay đã lấy ra, so với trước mặt Lục Dịch Cẩn.
Tay Kỳ Yến Phong còn có chút run rẩy, nhưng ánh mắt hung ác, giống như là một con sói vận sức chờ phát động.
Đừng đi theo tôi.
Lục Dịch Cẩn thoáng kinh ngạc, sau đó giơ hai tay lên lui về phía sau vài bước, "Được được, đừng kích động.
Kỳ Yến Phong thấy hắn lui về phía sau, lúc này mới chậm rãi thu hồi dao, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng đi được vài bước lại phát hiện Lục Dịch Cẩn vẫn đi theo phía sau.
Kỳ Yến Phong dừng bước, tức giận nhìn về phía Lục Dịch Cẩn: "Tôi căn bản không muốn cô giúp tôi, là cô xen vào việc của người khác, đừng hy vọng tôi sẽ cảm kích cô.
Ta không cần ngươi cảm kích, chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi.
A. "Kỳ Yến Phong cười lạnh một tiếng, khóe miệng mang thương tích gợi lên một độ cong đùa cợt," Giúp tôi? Được, vậy tôi hỏi anh, giúp tôi đối với anh có chỗ tốt gì?
Thích giúp người thì có ích lợi gì? "Lục Dịch Cẩn nói vô cùng chí công vô tư, nhưng đổi lại là Kỳ Yến Phong cười lạnh.
Ta không cần ngươi giúp.
Nói xong liền lạnh lùng xoay người rời đi, nhưng Lục Dịch Cẩn vẫn đi theo phía sau.
Khi hắn dừng bước định đuổi Lục Dịch Cẩn đi, Lục Dịch Cẩn lại vội vàng nói: "Cái gọi là đại lộ hướng lên trời ai đi một bên, chẳng lẽ ngươi còn không cho ta đi bộ?
Kỳ Yến Phong cắn cắn môi dưới, cuối cùng lựa chọn từ bỏ nói chuyện, Lục Dịch Cẩn thì hài lòng nở nụ cười.
Kỳ Yến Phong tiếp tục đi về phía trước, Lục Dịch Cẩn ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, ở vị trí của Kỳ Yến Phong vừa vặn có thể miễn cưỡng giẫm lên bóng dáng hắn ném trên mặt đất.