Chương 41: Bạn trai tương lai?

Đây là lần đầu tiên Hà Vũ Ninh nói chuyện cùng với trẻ con như vậy.

Anh ta cười: “Anh tới tìm chị gái ở trong nhà này.” Anh ta muốn sờ đầu nhưng hai tay đều cầm đồ vật, anh ta tiếp tục nói: “Em nói cho anh, anh đưa một trái đào lớn cho em ăn, được không?”

Nghiêm Cảnh Dương khinh thường mà nhìn quả đào trên tay anh ta, liếc mắt lạnh lùng hừ một tiếng.

Xem hắn là trẻ con để dỗ sao, ai thèm ăn chứ?

Nếu hắn muốn, có thể trực tiếp mua cả vườn đào!

“Không muốn ăn sao?”

Hà Vũ Ninh cảm thấy đứa trẻ này rất ngầu, nhìn qua chỉ mới 3 tuổi. Nhỏ như vậy, cũng không biết nó có nghe hiểu hay không.

Anh ta đi tới cạnh cửa, ở trước mắt của Nghiêm Cảnh Dương thoải mái mà duỗi tay ấn chuông cửa.

“Chị ấy không ở nhà.” Tiếng của Nghiêm Cảnh Dương lanh lảnh lạnh lùng.

“Sao em lại biết?” Hà Vũ Ninh ấn chuông cửa mấy lần, bên trong đều không có động tĩnh, trước khi tới anh ta gọi cho Đường Tô nhưng luôn tắt máy, cho nên mới trực tiếp tới nơi này tìm cô.

“Là tôi hỏi anh trước.” Đôi mắt to đen nhánh của Nghiêm Cảnh Dương lạnh lùng nhìn Hà Vũ Ninh.

Hà Vũ Ninh đối với đứa bé không hiểu biết như vậy, cũng cảm thấy đứa bé trước mặt này mồm miệng lanh lợi, vừa thấy đã biết rất thông minh.

Hà Vũ Ninh hơi khom người, chỉ là Nghiêm Cảnh Dương quá lùn, anh ta so với hắn còn cao rất nhiều: “Anh là bạn của chị ấy, nói không chừng, sau này sẽ trở thành bạn trai của chị ấy, cho nên em có thể nói cho anh không?"

Bạn trai?

Đôi mắt đen bóng của Nghiêm Cảnh Dương liếc về phía bó hoa hồng lớn trong tay anh ta, còn có giỏ đào mới mẻ tươi ngon, hắn cong cong miệng nhỏ, dùng thứ đồ rách nát đó theo đuổi Đường Tô?

Thô tục! Keo kiệt!

Người con gái Đường Tô kia, ngoài hắn ra, ánh mắt chọn đàn ông thật kém!

Hai bàn tay ngắn ngủn bé nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương khoanh trước ngực, nửa người trên dựa vào cửa sắt, đứng một chân, một chân khác uốn lượn để ở trên cửa sắt.

Thua chiều cao nhưng tuyệt đối không thể thua khí thế!

Theo đạo lý, động tác này, từ dáng người cao lớn vốn có của hắn làm ra, tuyệt đối đẹp trai mê người. Nhưng giờ phút này, tay ngắn chân ngắn, còn thật sự giống ông cụ non, thấy thế nào cũng rất đáng yêu.

“Tôi sống ở đây.” Ánh mắt của Nghiêm Cảnh Dương nhàn nhạt mà nhìn Hà Vũ Ninh, miệng nhỏ cong lên nụ cười xấu xa, giọng điệu trẻ con nói: “A, thật tình cờ là sống cùng chị gái trong miệng anh.”

“Cái gì?” Hà Vũ Ninh nhìn Nghiêm Cảnh Dương, kinh ngạc nói: “Em có quan hệ gì với Đường Tô?”



Buổi chiều chỉ có một tiết học, lúc Đường Tô trở lại biệt thự đã là 3 giờ chiều.

Khi thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc ngồi ở cửa, Đường Tô rất kinh ngạc.

“Sao anh lại ở chỗ này? Tần Hạo đâu?” Đường Tô đi qua, cúi đầu nhìn Nghiêm Cảnh Dương.

Nghiêm Cảnh Dương cũng không biết mình đợi bao lâu, vừa đói vừa khát, lại mệt, đôi môi nhỏ trắng bệch, khô khốc. Hắn nhìn đôi chân thẳng tắp dừng ở trước mặt mình, ngẩng đầu nhỏ: “Cuối cùng cô cũng đã về.” m thanh non nớt uể oải, còn mang theo vài phần bất bình hiếm thấy.

“Anh không phải rời đi rồi sao, sao lại ở chỗ này?” Đường Tô mơ hồ có dự cảm xấu trong lòng.

Nghiêm Cảnh Dương đứng lên, lắc lắc đôi chân tê cứng, hắn nâng đầu, vẻ mặt đúng lý hợp tình: “Chẳng qua tôi có việc phải làm nên rời đi một ngày mà thôi, cũng không có nói phải rời khỏi, là Tần Hạo hiểu lầm lời nói của tôi.”

Đường Tô híp mắt, nghi ngờ nhìn kỹ hắn.

“Thật sự không phải bởi vì rời đi lại hối hận nên mới trở về?” Đường Tô vạch trần sự thật, cuối cùng hắn ở bên cạnh cô là có lý do.

Nghiêm Cảnh Dương không rảnh lo trên mặt nóng đến đỏ bừng, cứng cổ, da mặt dày phản bác: “Tôi là người lật lọng, nói không giữ lời, tự vả miệng như vậy sao? Tối hôm qua là Tần Hạo hiểu sai ý của tôi.”

“A? Thật sự sao? Tôi còn tưởng rằng anh muốn...” Đường Tô ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt thất vọng, cô cho rằng hắn thật sự phải rời khỏi.

Hóa ra là do cô đã vui mừng quá sớm.

Biểu tình của cô quá rõ ràng, Nghiêm Cảnh Dương không vui mà nhìn cô một cái, cô luôn hy vọng hắn đi như vậy sao? Hừ hừ!

Nếu không phải âm thanh đó yêu cầu cô, hắn mới không muốn ở lại!

“Tôi ở chỗ này, đợi cô một buổi sáng đến buổi chiều. Di động của cô tắt máy, tôi không tìm thấy cô.”

Đường Tô lấy di động từ ba lô ra, lúc này mới phát hiện đã hết pin: “Thật sự xin lỗi, tối hôm qua tôi quên sạc pin.” Nhóc con hẳn là đợi thật lâu, vẻ mặt mệt mỏi.

“Chúng ta đi vào thôi.” Đường Tô cảm thấy may mắn bởi vì bản thân còn chưa đem đồ vật của hắn dọn dẹp ném đi.

“Những thứ đó là…”

Lúc này, cô mới thấy ở phía sau hắn bày một bó hoa hồng đỏ cùng một giỏ đào, hơi kinh ngạc: “Những thứ đó là... anh tặng tôi?”

Vẻ mặt Nghiêm Cảnh Dương ghét bỏ mà nhìn Đường Tô, miệng nhỏ cong cong, giọng nói non nớt có chút chua lòm: “Một người đàn ông tự xưng là bạn trai tương lai của cô đưa tới, người lớn lên chẳng ra gì, đưa quà tặng cũng chẳng ra gì!”

Bạn trai tương lai?

Không biết vì sao mà Đường Tô không khỏi nhớ tới Hà Vũ Ninh sáng nay gọi điện thoại tới, những thứ đó không phải là anh ta đưa tới chứ: “Anh ta có nói gì sao?”

“Anh ta hỏi tôi có quan hệ gì với cô.”

“Hả? Vậy anh trả lời như thế nào?” Đường Tô nghi ngờ nhìn tên nhóc.

Nghiêm Cảnh Dương đối diện với đôi mắt đen nhánh của Đường Tô, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của mình, hắn ảo não mà nghiêng đầu, đôi tai đỏ bừng, thúc giục nói: “Tôi nói tôi sống ở đây. Tôi đói bụng rồi, vào nhà nhanh đi.”

Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Đường Tô, vừa rồi hắn nói những lời xấu hổ với người đàn ông kia!

Còn chưa tới thời gian làm cơm chiều, Đường Tô chỉ là đơn giản nấu mì. Trên sợi mì được rải hành đã thái, còn bỏ thêm một cái trứng chần, cắn một miếng sẽ có ít lòng đỏ trứng chảy ra.

Nghiêm Cảnh Dương rất đói bụng, hắn khó khăn dùng chiếc đũa kẹp mì sợi, miệng nhỏ hút sợi mì "rột rột".

Đường Tô nhìn hoa hồng còn có một giỏ đào trên mặt bàn, rối rắm mà cắn môi, cô có nên gọi điện thoại cho Hà Vũ Ninh hay không? Ý tứ của đối phương đã rõ ràng, nhưng cô không có bất kỳ cảm giác gì với anh ta.

Hay là, cô giả vờ không biết việc này là được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Tô chống cằm, cô nhìn về phía tên nhóc đang vùi đầu ăn, biết hắn thật sự đói bụng. Bình thường khi ăn cơm đều thong thả ung dung, mang theo bình tĩnh, hiện tại tốc độ của tay ngắn nhỏ bé thật mau.

Nhưng sao cô cảm thấy hắn béo lên?