Chương 3

Tuy rằng Ninh Khải đã rất lâu không trở lại Ninh gia, nhưng dù sao cậu cũng đã từng ở đây 18 năm, bảo vệ đối với cậu vẫn rất quen thuộc, cho nên khi cậu bước vào cũng không ngăn cản.

Bây giờ là ban ngày, là thời gian đi làm, cho nên Ninh Chí Học và Tô Lị Lị đều không có ở nhà, chỉ có đứa em trai tiện nghi Ninh Lâm của cậu đang mở party trong nhà.

Thời điểm Ninh Khải đi vào, bọn họ vẫn còn đang vui vẻ, ở đó một đám cả trai lẫn gái vừa nhảy vừa múa, cộng thêm tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến Ninh Khải khó chịu đặc biệt muốn gϊếŧ người.

【 cảnh cáo —— đây không phải là mạt thế, gϊếŧ người sẽ phải ngồi tù! 】

Nghe được âm thanh bén nhọn đến chói tai trong đầu, Ninh Khải không khỏi đào đào (?) lỗ tai.

Cậu đột nhiên cảm thấy âm nhạc trong phòng này không còn khó nghe như lúc nãy nữa.

【 yên tâm đi, ta sẽ không gϊếŧ người. 】

Thật vất vả mới đến được thế giới tốt đẹp như này, còn chưa hưởng thụ một phen, sao có thể sẽ tự tìm đường chết chứ.

Khi đang cùng hệ thống nói chuyện, chủ nhân của buổi tiệc này đã nhìn thấy cậu.

“Tưởng là ai, hoá ra là người anh trai Omega thân kiều thể nhược của tôi sao.”

Ninh Khải vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thanh niên với cái đầu vàng khè đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt trào phúng giễu cợt nhìn cậu.

Âm nhạc chói tai không biết đã tắt từ khi nào, nhóm nam nữ vừa rồi vẫn còn vui vẻ nhảy múa lúc này đều đang nhìn về phía cậu.

Có thể chơi chung với tên em trai tiện nghi này của Ninh Khải, thì bọn họ đa số cũng là phú nhị đại ăn chơi trác táng giống cậu ta, không thì chính là mấy kẻ muốn nịnh nọt lấy lòng.

Bởi vì Ninh Lâm thường xuyên nhắc tới, nên bọn họ đều biết Ninh Lâm có một người anh trai là Omega, nhưng chưa từng gặp qua, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.

Không nghĩ tới sẽ…… Đáng yêu như vậy.

Hơn nữa còn vừa trắng vừa mềm, trông rất ngon miệng.

Càng quan trọng hơn là, tin tức tố có mùi rất ngọt ~

Bởi vì mới vừa tắm rửa xong, cộng thêm Ninh Khải cũng không biết cách thu lại tin tức tố, cho nên dù ở đây đa số đều là Beta, nhưng bọn họ vẫn có thể ngửi thấy được.

“Rầm!!!”

Mấy Beta vây quanh Ninh Lâm nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Có thể chơi chung với Ninh Lâm là một Beta, phần lớn bọn họ cũng đều là Beta, tuy rằng hiện tại suốt ngày hô hào về quyền bình đẳng giới, nhưng điều này chỉ xảy ra ở tầng lớp trung lưu, một số thế gia hoặc một vài gia tộc, dù vậy thì Alpha và Omega vĩnh viễn vẫn được coi trọng hơn.

Nếu trong gia tộc có một Alpha, thì Beta sẽ không có quyền thừa kế, thậm chí vĩnh viễn không chạm đến được trung tâm gia tộc, trừ khi Beta này đặc biệt xuất chúng, thì may ra mới có một tia khả năng.

Mà những người có thể chơi cùng Ninh Lâm, hiển nhiên không nằm trong đó.

Ngay cả liên hôn, mọi người cũng sẽ chỉ nghĩ đến Omega, còn bọn họ đồng dạng sẽ bị bài trừ bên ngoài.

Điều này cũng dẫn tới, Omega đối với bọn họ chính là chấp niệm lớn nhất.

Tuy rằng những Omega cùng tầng lớp với bọn họ không thể với tới, nhưng những Omega của tầng lớp bình thường thì vẫn có thể?

Có tiền thì họ muốn làm gì mà chẳng được? Cho nên bên người bọn họ cũng không thiếu tình nhân là Omega.

Bọn họ đặc biệt thích những Omega giống như Ninh Khải, vừa đơn thuần (? ) vừa đáng yêu (? ) còn xinh đẹp, việc bọn họ giỏi nhất chính là vấy mực lên những tờ giấy trắng thuần khiết, khiến cho bọn họ rơi vào đáy sâu của sự sa đọa.

Cảnh tượng như vậy, chỉ cần nghĩ đến, liền cảm thấy cả người run rẩy.

Tưởng tượng đến đó thôi cũng đã khiến ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ninh Khải Không khỏi nổi lên hưng phấn cùng tà niệm.

Thậm chí có mấy kẻ không nhịn được, trong đầu hiện lên những cảnh tượng bọn họ làm mấy hành động xấu xa với cậu.

Bọn họ đã sớm nghe nói qua, anh trai Omega của Ninh Lâm đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu, nhìn cậu ăn mặc rách nát như vậy, khẳng định sống ở bên ngoài rất chật vật……

Nếu lúc này bọn họ vươn tay, ném ra chút tiền, càng không phải dễ như trở bàn tay?

Omega này nhìn nhuyễn manh đáng yêu như vậy, có lẽ rất dễ dỗ dành.

Thân là một người từng trải qua mạt thế, trực giác của Ninh Khải rất nhạy bén, những ánh mắt không có ý tốt của bọn họ rơi xuống trên người cậu, cậu liền đã nhận ra.

Những ánh mắt trêu chọc đó khi còn ở mạt thế chưa phải là Ninh Khải chưa từng thấy, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám lớn gan trắng trợn nhìn cậu như vậy.

Ninh Khải trong mắt không khỏi hiện lên một tia sát khí.

【 Bình tĩnh! Bình tĩnh! Kí chủ xin hãy bình tĩnh!!! 】

Thấy ký chủ hình như lại muốn gϊếŧ người lần nữa, 000028 sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

【 Yên tâm, ta rất bình tĩnh. 】

Bất quá chỉ là một đám phú nhị đại không có học vấn, không có nghề nghiệp, nhìn thấy một Omega liền nổi lên du͙© vọиɠ đen tối thì có thể có tiền đồ gì được?

Ninh Khải căn bản là không thèm để ở trong lòng.

“Tôi tới đây lấy sổ hộ khẩu.” Làm ngơ trước những ánh mắt đang nhìn về phía mình, Ninh Khải nói với đứa em trai tiện nghi của cậu.

“Ninh Lâm.” Một tên có cùng kiểu tóc với Ninh Lâm, trên lỗ tai mang theo vài cái khuyên tai không đợi Ninh Lâm mở miệng, đã giành nói: “Tiểu mỹ nhân này, là anh trai của cậu sao?”

Nói xong, còn tiến đến trước mặt Ninh Khải, vươn tay liền muốn sờ vào mặt cậu.

Ninh Khải đương nhiên sẽ không để hắn được như ý nguyện, dễ dàng nắm lấy bàn tay đang muốn chiếm tiện nghi của cậu, dùng một chút kĩ xảo liền khống chế được hắn.

“A!!”

Thang Mẫn cảm giác được tay mình như sắp gãy, đau đớn kêu lên.

Rõ ràng Omega này nhìn rất mảnh mai, cánh tay cũng không lớn, tại sao lại khoẻ như vậy?

Việc này không bình thường chút nào.

Trên thực tế, sức lực của Ninh Khải không có lớn như vậy, cậu dùng chỉ là chút kĩ xảo mà thôi.

Tuy rằng trước kia cậu thật sự rất mạnh, nhưng cơ thể bây giờ của cậu lại rất yếu, nếu không dùng chút kĩ xảo, có thể sẽ không thể khống chế được Thang Mẫn.

“Nếu cậu không còn muốn cánh tay này nữa, vậy thì tôi có thể giúp cậu loại bỏ nó.” Nhìn hắn bị cậu chế phục, một chân quỳ trên mặt đất, Ninh Khải ngữ khí nhàn nhạt nói.

Rõ ràng biểu tình trên mặt rõ ràng chẳng có chút nào hung ác, mà là biểu tình lại rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Thang Mẫn lại bị dọa sợ đến run người, hắn đột nhiên cảm thấy, Ninh Khải nói được làm được.

Nếu hắn thật sự làm ra động tác gì, Omega này có thể thật sự sẽ chém đứt tay hắn, thậm chí là.....gϊếŧ hắn.

A…… Vì cái gì một tiểu mỹ nhân nhuyễn manh đáng yêu, sẽ đột nhiên biến thành một sát tinh thế này!

Cậu chỉ mới thả ra một tia sát khí thôi mà đã bị dọa thành như vậy, đúng là vô dụng.

Ninh Khải bĩu môi rồi buông hắn ra, sau đó nhìn đứa em trai kế của cậu, “Bây giờ có thể cùng tôi đi lên lấy sổ hộ khẩu được không?”

Ninh Lâm đã bị biến cố trước mặt dọa cho choáng váng, nghe được Ninh Khải nói hơn nửa ngày mới phản ứng lại: “A……Được.”

Thẳng đến khi Ninh Khải cùng Ninh Lâm đi lên trên lầu, mọi người ở dưới mới nhẹ nhàng thở ra.

Đáng sợ thật, anh trai Omega kia của Ninh Lâm khí tràng không phải quá cường đại sao?

Dọa bọn họ đến cả nói cũng không dám.

Thang Mẫn vừa rồi còn muốn chiếm chút tiện nghi liền bị đối phương thu thập một đốn, nhớ tới biểu hiện của chính mình vừa nãy, bên ngoài sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng bên trong lại không khỏi nổi lên hưng phấn.

*Máu M :))

Trên lầu, Ninh Lâm đã lấy lại tinh thần nhìn Ninh Khải, thần sắc phức tạp.

Anh hắn năm 18 tuổi đã rời khỏi nhà, không bao giờ quay trở lại. Nhưng dù vậy thì cũng chỉ mới hai năm mà thôi, tại sao bây giờ lại thay đổi nhiều đến như vậy?

Rõ ràng khi còn ở đây, tính tình Ninh Khải không phải như vậy, ngày thường lúc nào cũng cúi mặt, rụt rè sợ hãi, đến cả chuyện nói lớn tiếng cũng không dám, kết quả vừa rồi chứng kiến một màn Thang Mẫn bị anh ta đánh không nói, thái độ bây giờ còn cường ngạnh như vậy.

Mấy năm nay, anh ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?

Thấy đứa em tiện nghi đang nhìn chằm chằm mình đến bất động, Ninh Khải nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Thất thần làm gì, đi tìm sổ hộ khẩu đi.”

“…….À” Ninh Lâm nghe vậy, liền vội vàng đi tìm.

Chờ sau khi đem sổ hộ khẩu đưa cho Ninh Khải, hắn rốt cuộc mới phát ứng trở lại.

Hắn khi nào trở nên nghe lời như vậy?

Còn có, anh ta muốn lấy sổ hộ khẩu làm gì, sao hắn lại dễ dàng đem sổ hộ khẩu giao ra như vậy, ba mẹ khi trở về có mắng hắn hay không?

Nhưng……

Nghĩ đến vừa rồi Ninh Khải dễ dàng đem Thang Mẫn chế phục như vậy, Ninh Lâm liền không dám đòi lại.

Lấy được sổ hộ khẩu, Ninh Khải liền không hề để ý tới đứa em này nữa, lập tức xuống lầu.

“Chờ một chút!” Ninh Lâm thấy thế vội vàng hô lên.

Ninh Khải nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn hắn, nhưng giữa mày lại lộ vẻ rất không kiên nhẫn.

Chồng tương lai của cậu còn đang ở ngoài chờ, nên cậu cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây nữa.

Ninh Lâm vốn là muốn hỏi cậu lấy sổ hộ khẩu làm gì, thấy cậu như vậy lại bị dọa nghẹn trở về, ấp úng nói: “Cái kia, người bị ảnh đánh vừa rồi là Thang Mẫn, tuy rằng cậu ta cũng là Beta giống tôi, nhưng nhà cậu ta cũng chỉ có cậu ta cùng anh trai Alpha mà thôi, nên ở nhà cậu ta vẫn rất được được sủng ái, hơn nữa cậu ta là người của Thang gia là người mà chúng ta không được đυ.ng vào, tóm lại là……Anh lo mà cẩn thận.”

Trên thực tế, trong lòng Ninh Lâm đã khóc không ra nước mắt.

Thang Mẫn chính là người mà hắn đã phải vất vả nịnh bợ lắm mới mời được, lại còn phí thêm một đống công sức mới thỉnh được người về đến nhà, bởi vì gần đây Thang gia có một dự án mới mà Ninh gia muốn tham gia, nhưng mục đích còn chưa đạt được không nói, kết quả còn đắc tội đến người ta.

Nghe được nhắc nhở của Ninh Lâm, Ninh Khải nhướng mày lại không nói gì, xoay người đi xuống lầu.

Kết quả vừa bước xuống phòng khách liền phát hiện, cửa lớn đã bị lấp kín, cái tên tóc vàng vừa bị cậu đấm cho mấy cái bây giờ lại đang nghênh ngang ngồi ở chỗ đó, thấy cậu đi xuống, cười lạnh nói: “Anh còn dám xuống đây sao?”

Hắn lớn như vậy, còn chưa bị người ta đánh bạo giờ.

Ninh Khải còn tưởng rằng hắn bị cậu đánh cho chừa rồi, nhưng hoá ra lá gan của hắn còn lớn hơn cậu tưởng.

Cậu giơ lên khóe miệng, nói “Tôi tại sao lại không dám xuống dưới.”

Cậu không muốn gây chuyện, không có nghĩa là cậu sợ phiền phức.

Nhìn Ninh Khải trên mặt không hề có chút sợ hãi, còn tràn đầy vẻ không kiên nhẫn. Thang Mẫn yên lặng nuốt nước miếng, quay người, nói: “Làm với tôi một lần, tôi liền không so đo với anh chuyện vừa rồi.”