Chương 1

Tưởng gia, là hào môn nổi danh ở Hải Thị, được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Ban đầu, Tưởng gia giàu lên nhờ dựa vào ngành công nghiệp, về sau người đứng đầu hiện tại của Tưởng gia - Tưởng Tư Viễn hiện là chủ tịch tập đoàn Tưởng thị lên nắm quyền, lại dần đem ánh mắt hướng tới ngành IT và ngành giải trí.

Tóm lại, bây giờ Tưởng gia chính là hào môn giàu có nhất Hải Thị, và đương nhiên tập đoàn Tưởng thị cũng là xí nghiệp lớn nhất, chỉ cần ho một tiếng thôi là có thể ảnh hưởng tới kinh tế của Hải Thị.

Đáng tiếc chính là, không biết có phải làm ăn quá thuận lợi hay không, hay trong quá trình làm ăn có sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì, mà người thừa kế của Tưởng gia Tưởng Thiệu mười năm trước gặp phải tai nạn xe cộ, tuy rằng mạng lớn không chết, nhưng lại tàn tật cả hai chân, có thể sẽ phải ngồi trên xe lăn đến hết đời.

Nếu chỉ là hai chân tàn tật thì cũng chẳng sao, chỉ cần hắn vẫn còn giữ được thân phận người thừa kế, thì số Omega muốn gả cho hắn cũng không thiếu, dù sao hắn lớn lên cũng không kém, lại sớm đem Tưởng thị nắm ở trong tay, nhưng người ở Hải Thị ai mà không biết, gia chủ Tưởng gia đã sớm bị con của chính mình ghẻ lạnh, uổng công cho một cái danh chủ tịch.

Nếu không phải trong tay vẫn còn nắm giữ cổ phần, có khi ông đã sớm bị đuổi ra khỏi hội đồng quản trị từ lâu rồi.

Đáng tiếc chính là, vụ tai nạn xe cộ kia không chỉ bị ảnh hưởng đến chân mà còn ảnh hưởng đến tin tức tố của hắn.

Hắn không thể ngửi được tin tức tố của Omega, mà quan trọng nhất chính là, hắn không thể cùng kết hợp với tin tức tố của Omega, điều đó có nghĩa là hắn không thể đánh dấu bất kì một Omega nào nữa.

Cho nên, dù năm nay đã hơn ba mươi tuổi, nhưng Tưởng Thiệu vẫn còn độc thân, bởi vì không Omega nào muốn gả cho một tên Alpha không thể đánh dấu bọn họ.

*

Trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, Ninh Khải và Tưởng Tư Viễn chủ tịch tập đoàn Tưởng thị hai người ngồi đối mặt nhau.

“Nếu cậu đồng ý, ngày mai còn trai tôi sẽ đến đón cậu.” Nhìn Omega diện mạo đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời đối diện, Tưởng Tư Viễn nói.

Biểu tình của ông rất vừa lòng.

Vốn dĩ ông còn tưởng rằng bản thân sẽ nhìn thấy một Omega tính cách tối tăm yếu đuối.

Bởi vì theo tư liệu mà ông điều tra được, mẹ của Ninh Khải đã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, sau khi mẹ cậu qua đời chưa được bao lâu thì cha cậu đã rước thêm một Beta vào nhà.

Ban đầu, vì lí do Beta rất khó mang thai, nên bọn họ đối xử với đứa con duy nhất là Ninh Khải cũng không tệ lắm, nhưng có lẽ do bọn họ vận khí tốt, mà chưa đầy hai năm, Beta kia đã mang thai, đứa trẻ sinh ra tuy rằng là nam Beta không phải Alpha, nhưng là so với một Omega sớm muộn gì cũng phải gả đi, thì đứa trẻ do người ông ta yêu sinh ra vẫn được coi trọng hơn.

Nói thật, Tưởng Tư Viễn rất ghét loại người giống như cha của Ninh Khải, một đứa trẻ thôi mà cũng không nuôi nổi, hơn nữa Ninh Khải cho dù là một Omega, nhưng nếu được nuôi dưỡng tối thì chắc chắn là một trợ lực lớn.

Nhưng kết quả vẫn phải khen cha của Ninh Khải, không biết làm thế nào mà được kế thừa công ty của ông ngoại Ninh Khải, còn khiến ông đem đứa cháu ngoại duy nhất đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng những điều này đều không liên quan gì đến Tưởng Tư Viễn, ông chỉ cần Ninh Khải gả cho con trai của ông, đè bẹp mấy tin đồn bên ngoài rằng tin tức tố của con trai ông có vấn đề không thể đánh dấu Omega là được.

Là Alpha, ở cùng không gian với một Omega quá lâu cũng không tiện, chưa kể người này còn sắp trở thành con dâu của ông, cho nên Tưởng Tư Viễn sau khi nhận được câu trả lời của Ninh Khải, liền mang theo trợ lý rời đi.

“Thế nào, ông ta có phải rất đẹp trai hay không?” Sau khi Tưởng Tư Viễn rời đi, âm thanh của hệ thống thiếu đánh nào đó liền vang lên trong đầu Ninh Khải, “Tôi nói cho ngài biết nha, con của ông ta còn đẹp trai hơn ông ta nhiều!”

Ninh Khải nghe vậy chép miệng, “Đáng tiếc là một tên tàn phế!”

Không đứng lên được, chỉ có thể ngồi ở xe lăn, dù có đẹp thì cũng đâu có dùng được.

“Còn nữa, ta với hắn chỉ duy trì cuộc hôn nhân này có ba năm thôi.”

Sau ba năm liền ly hôn, cho nên đẹp hay không đẹp, thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Nói xong, cậu liền không để ý tới cái hệ thống khiến người ta phiền não này nữa.

Cậu chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ra ngoài kiếm một bữa thật ngon.

Ở thế giới này, điều khiến Ninh Khải vui vẻ nhất chính là không cần lo chuyện đói bụng, cùng với…… Không cần ngày nào cũng phải chiến đấu với một bầy tang thi, nếu một ngày nào đó không cẩn thận, liền chết.

Đúng vậy, Ninh Khải cùng với hệ thống trong đầu vốn không phải là hàng nguyên gốc, mà là từ thế giới mạt thế xuyên không đến.

Nói đến chuyện này, Ninh Khải liền cảm thấy bản thân thật xui xẻo, cậu dựa vào dị năng, ở mạt thế sống tạm mười năm, thật vất vả mới có địa bàn và thuộc hạ của chính mình.

Miễn cưỡng xem như đã ổn định, không cần phải lo lắng khi ngủ sẽ bị người nào đó gϊếŧ chết.

Chuẩn bị lập một cái hậu cung, không thì kiếm cho mình một người làm ấm giường, kết quả chưa kịp vui vẻ được mấy ngày, đùng một cái tang thi vây thành, cậu hẹo.

Điều duy nhất khiến cậu yên tâm trước khi chết, chính là thuận tiện kéo theo tang thi vương chết cùng, không có kẻ dẫn đầu, những tên tang thi còn lại cũng vô dụng, dựa vào năng lực của phó thủ lĩnh mà cậu tín nhiệm nhất, việc giữ căn cứ được ăn toàn, hẳn là không thành vấn đề.

Cho nên, cậu chết cũng tương đối an tâm.

Kết quả không ngờ tới, chính là lúc mở mắt, cậu vẫn còn sống.

Chẳng qua, cậu còn chưa kịp vui mừng thì một tiếng nổ vang lên, một cái cái hệ thống tên 000028 tự xưng là hệ thống "thề sống chết giữ gìn nguyên tác cốt truyện" nói với cậu là cậu đã xuyên vào một quyển sách.

Xuyên vào một nhân vật phụ hỗ trợ nhân vật chính - một bạn thụ thuần khiết, thiện lương, cứng cỏi, dũng cảm, thông minh, hạnh phúc, kết hôn với vai chính công rồi còn rồi còn đi nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, chính là em trai của vai chính công, hại vai chính công mọc thêm cặp sừng trên đầu, già rồi còn cao thêm vài chục xăng ti mét, cuối cùng bị vứt bỏ một cách thê thảm, một người chỉ sống dựa vào lời nói của người khác……Pháo hôi chồng trước của vai chính công.

Bởi vì nguyên chủ không cẩn thận chết ngoài ý muốn, cho nên vì tránh việc cốt truyện sụp đổ, nó liền đem Ninh Khải vừa vặn chết cùng thời điểm với nguyên chủ, chẳng những tên cũng giống, mà ngay cả dung mạo kéo đến thân thể này.

Cái giá phải trả cho sự sống lại này, chính là cậu phải thay nguyên chủ hoàn thành cốt truyện.

Gả cho vai chính công Tưởng Thiệu, sau đó xuất quỹ, rồi bị ly hôn…… Bị cha của nguyên chủ đưa cho mấy tên đàn ông có sở thích đặc biệt, rồi bị ngược đến chết ở trên giường.

Ninh Khải từ chối.

Ngay cả hệ thống uy hϊếp sẽ loại bỏ cậu nếu không đồng ý, thì cậu vẫn cũng không thay đổi chủ ý.

Vì để sống mà bị hệ thống biến thành con rối không thể suy nghĩ, cậu thà chết còn hơn.

Không tự do, thì sống cũng như chết.

Sau đó hệ thống liền thỏa hiệp, nói cậu chỉ cần cùng Tưởng Thiệu kết hôn ba năm, sau ba năm khi cốt truyện của "Ninh Khải" cũng kết thúc, lúc đó cậu có thể ly hôn với Tưởng Thiệu, cuối cùng tự do sẽ là của cậu.

Hơn nữa, trong quá trình hoàn thành cốt truyện cậu còn có thể OCC tùy ý.

Dựa theo cách nói hệ thống, chính là Ninh Khải không cần cố kỵ nhân thiết của nguyên chủ, có thể tự do phát huy.

Tuy rằng cậu cũng không biết OCC, nhân thiết là cái gì, bất quá dựa theo cách hiểu của cậu, chính là muốn như thế nào thì liền thế đó.

Ninh Khải lúc này mới đồng ý.

Có thể sống, thì sao cậu phải tìm chết.

Nhưng cậu có chút không hiểu, tại sao tác giả lại muốn viết nhân vật chính thành một ông già ngồi xe lăn.

Đã già rồi còn tàn phế, ai sẽ thích chứ.

"Đó là bởi vì ngài không biết thể loại hào môn đại thúc công bây giờ phổ biến đến mức nào, hơn nữa……"

“Hắn ta năm nay mới 35 tuổi, cũng chưa già lắm.” Hệ thống 000028 thét lên chói tai nói.

Nhưng mà ta chỉ mới hai mươi tuổi, kêu hắn là cha còn được, thế thì làm gì mà trẻ nữa.

“Hơn nữa nam chính công cũng không phải tàn phế hoàn toàn, mà chỉ là tạm thời không thể đi lại được mà thôi, đến nửa sau của cuốn tiểu thuyết, hắn liền có thể đứng lên được, nhưng nếu ngài lo lắng về phương diện kia, thì có thể yên tâm, bởi vì hắn ta tuyệt đối có thể cho ngài cảm giác.....(Phần này mọi người tự hiểu nha😉).”

Ninh Khải lúc đầu còn chưa hiểu, nhưng nghe thấy giọng điệu quá mức phấn khích của hệ thống, Ninh Khải rất nhanh liền nhận ra, động tác gội đầu cũng dừng lại, sau đó tắt đi vòi nước, vuốt mái tóc ra sau đầu, híp mắt hỏi, “Thời điểm hắn chữa trị chân không phải là sau khi kết hôn với vai chính thụ sao?”

Khi đó ta với hắn đã ly hôn, thì chuyện đó làm sao đến lượt ta được.

000028: “…… Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi.”

Ninh Khải nhướng mày, tiếp tục tắm rửa.

Tắm rửa xong, Ninh Khải nhìn vào khuôn mặt tiểu bạch kiểm trong gương, thật sự cậu không cảm thấy bọn họ giống nhau ở chỗ nào.

Cậu lớn lên nhìn uy vũ mạnh mẽ, đẹp trai hơn nhiều.

Ninh Khải mở bàn tay ra nhìn, vừa trắng vừa mềm, nhu nhược như thể không có xương vậy, đâu giống như bàn tay của cậu, mặt trên chỉ chít miệng vết thương và sẹo, thô ráp như giấy nhám.

Kỳ thật không chỉ là trên tay, mà cả trên người cậu cũng đầy sẹo, một số là do tang thi, một số là do con người làm.

Ở mạt thế, rắc rối không chỉ riêng là tang thi, mà còn có người.

Không giống như Ninh Khải ở thế giới này, trên người đến một vết xước cũng không có, tuy rằng cha và mẹ kế của nguyên chủ đều không thích cậu, đến mức năm mươi tám tuổi liền cuốn gói chạy lấy người, nhưng chưa bao giờ ngược đãi hay đánh cậu cả.

Nhìn cơ thể trắng trẻo không một vết xước trong gương, trong lòng Ninh Khải không khỏi hiện lên một tia bi thương.

Bất quá, rất nhanh liền biến mất.

Tuy rằng nơi này hết thảy đều thật xa lạ, nhưng chỉ cần hòa bình như vậy cũng đã đủ khiến Ninh Khải hưng phấn.

Không có tang thi có thể lấy mạng người bất kì lúc nào, không có thời tiết thay đổi thất thường, không cần lo bị đói bụng…… Tất cả đều là những thứ mà Ninh Khải trước kia cũng không dám mơ tới, bây giờ chỉ cần dùng ba năm hôn nhân là có thể đổi được.

Thật sự rất đáng giá.

“Đúng rồi, Ninh Khải kia, ta không phải nói ta, cậu ta chết như thế nào?” Mặc lên người bộ quần áo, Ninh Khải thuận miệng hỏi.

Chắc không thể là chết đói nhỉ?

Cậu nhớ rõ đêm qua khi mới tỉnh lại từ cơ thể này, cậu đã sắp chết vì đói.

Phải biết rằng, ở mạt thế, từ khi cậu có dị năng thì rất ít khi cậu phải đói bụng, chứ đừng nói đến cảm giác đói đến mức dạ dày như sắp bị tiêu hoá đến nơi vậy.

Điều duy nhất cậu thấy may mắn chính là lúc tỉnh lại xung quanh không có ai, nếu không cậu sợ rằng bản thân sẽ không nhịn được mà ăn luôn đối phương.

Đừng hy vọng rằng một người đã trải qua mạt thế có thứ được gọi là đạo đức.

000028: “Không chịu được kỳ động dục.”

Ninh Khải: “…… Từ từ! Phiền ngươi giải thích cho ta một chút, kỳ động dục kỳ là cái gì?”

Cậu chỉ nghe nói động vật mới có kỳ động dục, chứ chưa nghe con người có cái này bao giờ?!!?

000028: “Cái này…… Thì phải nói về thế giới ABO……”

Nửa giờ sau, biểu tình trên mặt Ninh Khải vi diệu cực kỳ.

Cho nên, ở thế giới này, con người không chỉ có chia thành hai giới là nam và nữ, mà còn chia thành Alpha, Beta, Omega…… Điều đáng chú ý đây là, trong đó, nếu phân hoá thành Omega, mặc kệ là nam hay nữ, đều có thể sinh con.

Không chỉ như thế, mỗi tháng Omega đều phải trải qua một lần kỳ động dục, trong kỳ động dục, sẽ mất đi hết lý trí, như là ăn xuân dược, chỉ nghĩ đến chuyện muốn cùng giống đực giao phối.

À, còn không giới hạn số lượng giống đực nữa, nghe nói Alpha nữ cũng có thể khiến Omega mang thai.

Không ngừng ở đó, Omega trong kỳ phát kỳ tình không chỉ mất hết lý trí, mà còn sẽ phát ra tin tức tố để hấp dẫn những Alpha ở xung quanh, hơn nữa còn thúc đẩy bọn họ tiến vào kỳ động dục……

Cho nên, khi Omega động dục, cần phải thật cẩn thận, nếu không sẽ dễ dàng trở thành trung tâm của sự hỗn loạn, nguy cơ NP là rất lớn.

Bất hạnh hơn nữa, Ninh Khải lại là một Omega, đúng là ông trời không có mắt mà.

Lúc trước, thời điểm Ninh Khải mới chỉ là tiểu đội trưởng, một thành viên trong đội đã từng trêu chọc cậu, nói đội trưởng của bọn họ ngoại trừ không thể sinh con ra thì cái gì cũng biết làm.

Bây giờ Ninh Khải thật sự muốn kéo hắn ra từ trong tay Diêm Vương, đánh cho một trận.

Đúng là miệng quạ đen, bây giờ đội trưởng của ngươi, chuyện lúc trước không làm được bây giờ làm được rồi.