Chương 7: Cô nhớ ông chủ

“Thiếu gia sao lại ở đây?” Người làm vườn đi tới cửa thì thấy hắn, hoảng sợ. Trương Đạc mặt âm trầm không trả lời, vòng qua hắn rời đi. Sau đó đi qua hoa viên vào phòng khách, trước ánh mắt kinh ngạc của hầu gái, bế người trong ngực lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ của cô rồi thô lỗ ném cô lên giường.

Thẩm Hân bị rơi mà tỉnh lại, ngẩng đầu chỉ thấy bóng dáng hắn rời đi, cô cắn môi ngồi dậy.

Buổi tối, khi Bạch Tư Oánh trở về, thập phần nôn nóng hỏi bọn họ tiến triển thế nào. Cô ta nghe nói buổi chiều hắn trở về trang viên cho nên cảm thất nhất định có việc phát sinh.

“Dì Bạch...” Cô đỏ mặt cúi đầu, vẫn cảm thấy khó khăn. Tuy rằng với tính ái cô rất thoải mái nhưng khi tỉnh táo, cô lại cảm thấy thẹn. Mặc dù thế nào thì đó cũng là chồng dì Bạch, mà chính mình lại... lại thích tư vị cùng hắn giao hoan.

“Mau nói cho dì Bạch.” Thấy bộ dáng e lệ của cô, Bạch Tư Oánh trực tiếp kéo cô đi đổi váy mới, phát hiện trên xương quai xanh có dấu hôn, khóe miệng cong lên, “Hôm nay hắn muốn con phải không?”

Thẩm Hân đầu cúi càng thấp. Bạch Tư Oánh vỗ tay cô, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, dì đã nói rồi, hắn sẽ vì con mà phát điên, chỉ cần có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba.”

Ngón tay nâng căm cô lên, nhìn khuôn mặt cô ửng đỏ, trong đôi mắt tràn đầy xuân ý mà độ tuổi này không nên có, đây là ánh mắt bị đàn ông yêu thương qua rồi mới có được.

“Con thật quá xinh đẹp.” Cô ta ôm chặt Thẩm Hân, trong thanh âm mang theo vẻ tịch mịch tiêu điều, “Con thay dì Bạch chiếm trụ hắn, làm trong lòng cùng thân thể hắn đều quên đi đồ đê tiện kia!“

Cô run lên, nghe lời nói hận ý sâu sắc của cô ta, trong lòng khẽ thở dài. Dì Bạch chẳng lẽ không nghĩ tới việc buông bỏ thù hận sao, như vậy không phải là đang tra tấn chính mình sao.

Bắt đầu từ hôm nay, Trương Đạc cảm thấy mình như bị nguyền rủa. Mặc kệ làm làm việc hay nghỉ ngơi, trong đầu hắn đều suy nghĩ về Thẩm Hân. Thân thể tựa hồ có một mối liên kết nào gắn kết hai người, khiến cho hắn không cách nào khống chế trái tim mình như cậu thiếu niên mới nếm mùi tình.

Điều này làm hắn không thể tin được, với kinh nghiệm và tuổi tác của hắn thì không có khả năng sinh ra hứng thú đối với một cô nhóc tuổi trẻ như vậy mới đúng. Nhưng bóng dáng ấy ngày ngày quấy nhiễu hắn khiến hắn vô pháp lừa mình dối người.

Hắn tỉnh táo biết được trong lòng mình vẫn yêu Lăng Thu Nguyệt nhưng lại không cách nào đối mặt cô ta, thậm chí nói dối cô tâ. Ngày thường hơn nửa thời gian sẽ đến chỗ cô ta nhưng bây giờ chỉ có thể vội lấy cớ đến công ty để lừa cô ta. Mà Lăng Thu Nguyệt lại hoàn toàn tin tưởng hắn, tuy thất vọng nhưng cũng không nghi ngờ.

Mà Trương Đạc lại hằng đêm về nhà, mỗi đêm đều quấn lấy thiếu nữ đòi hỏi vô độ, lăn lộn cho đến khi thiếu nữ khóc thút thít xin tha mới buông cô ra. Rõ ràng biết cô là người mà Bạch Tư Oánh tìm tới mà vẫn trầm luân trong thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của cô.

“Ân ân... Thúc thúc... Không được... A a...” Cô vừa mới cầu xin liền cảm giác được đồ vật trong cơ thể không vui đỉnh xuống. Hạ thân mềm mại của cô bám vào eo hắn, cô khó chịu lẩm bẩm, “Ngày mai em còn phải đi học... Ân ân... Thúc thúc... Ngô... Chú buông tha em đi...” Sao ở tuổi này mà tinh lực hắn vẫn tốt như vậy? Hằng đêm hướng cô cầu hoan mà vẫn không mệt mỏi?

“Em không muốn sao?” Hắn cười tà một tiếng, nghe thấy cô cự tuyệt thì lòng tràn đầy khó chịu, đồ vật cực đại đột nhiên chọc vào, đỉnh cho cô thất thanh kêu to, hai chân run rẩy không ngừng trong không trung. Hắn hít con ngươi lại, thân hình cao lớn phục xuống, đổi tay xoa nắn bộ ngực tuyết trắng, môi mỏng tham lam ngậm lấy, đầu lưỡi trong miệng nhẹ nhàng đỉnh lộng, nhẹ gặm liếʍ mυ"ŧ...

“A a... Đừng, đừng hút...” Cô run rẩy kêu to. Nói vậy nhưng lại ưỡn bộ ngực nhỏ lên, hướng vào miệng hắn. Trương Đạc một tay nắm lấy bộ ngực mà xoa, mày hơi chau, “Có phải bị thúc thúc chơi quá sung sướиɠ nên bánh bao nhỏ biến thành màn thầu rồi không?”

Đây tuyệt đối không phải ảo giác của hắn. Bộ ngực cô lúc trước giống như cặp bánh bao nhỏ, nửa tháng này biến đại. Hiện tại tuy rằng không quá lớn nhưng điều này làm cho hắn có lý do hoài nghi là công lao của mình.

“Nói bậy...” Cô đỏ bừng mặt. Trương Đạc nhìn bộ dáng đỏ mặt của cô, hung hăng nhéo cằm hôn lên, đoạt lấy nước bọt trong miệng cô, đồ vật chôn trong cơ thể cô hung hăng kí©h thí©ɧ.

Ngày tiếp theo, Thẩm Hân dậy sớm xuống lầu. Nửa tháng này, cô cơ bản đều tỉnh lại trong lòng ngực Trương Đạc. Nhưng điều này làm cô không thể đối mặt với Bạch Tư Oánh nên đành lén lút dậy trước. Sau khi cô rời giường, Trương Đạc cũng sẽ tỉnh, sau đó bữa sáng cũng không ăn mà trực tiếp an vị trên xe đến công ty.

Xuống lầu, cô cùng Bạch Tư Oánh ăn sáng như bình thường. Trên bàn là một phần trứng chiên, ngày thường cô rất thích ăn nhưng hôm nay mới ăn một miếng đã cảm thấy dạ dày thập phần khó chịu, cố nén ăn xong quả trứng thì không chịu nổi mùi tanh, che miệng chạy vào toilet. Bạch Tư Oánh đuổi theo. “Con làm sao vậy?” Tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, Thẩm Hân khó chịu phun hết đồ ăn trong miệng ra.

“Không, không biết. Chắc là dạ dày không thoải mái.”

“Đến bệnh viện kiểm tra đi.” Bạch Tư Oánh trong mắt có chút hưng phấn, cho cô súc miệng xong thì kéo ra cửa. Nửa giờ sau có mặt tại bệnh viên, đợi thêm hai giờ thì có kết quả kiểm tra. Nhìn tờ giấy kết quả, Bạch Tư Oánh vừa lòng cong môi.

“Chúc mừng con, con có thai rồi.” Cô ta đem giấy của bệnh viện đưa cho cô. Thẩm Hân lại chỉ cảm thấy như có sấm sét đánh vào người mình, cứng đờ người, trừng mắt nhìn nội dung trên giấy, sắc mặt trắng bệch.

“Dì Bạch, sao có thể, con còn nhỏ như vậy thì sao mang thai được?” Cô lẩm bẩm. Trương Đạc mỗi ngày cùng cô hoan ái đều bắn vào trong thân thể, mà cô bởi vì không ai dạy nên cũng không nghĩ đến chuyện tránh thai.

“Nha đầu ngốc, giấy tờ của bệnh viện sẽ không sai, con còn có dấu hiệu nôn mửa nữa.” Bạch Tư Oánh nắm tay cô, so với cô còn hưng phấn hơn. Thẩm Hân cương quyết nhìn cô ta. “Dì Bạch, giúp con xóa sạch đứa nhỏ này đi, con còn muốn đi học...”

“Không được!” Bạch Tư Oánh sắc mặt trầm xuống, nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô lại mềm giọng, đỡ cô ngồi xuống ghế ở hành lang. Cầm bàn tay hơi lạnh của cô, thở dài, “Con à, dì Bạch bởi vì tuổi trẻ ngoài ý muốn mà không thể làm mẹ, không có con ruột, cho nên xin con, nhất định phải hạ sinh đứa nhỏ này. Việc đi học, dì Bạch có thể giúp con xử lý tạm nghỉ học, đợi sinh xong con lại có thể tiếp tục đi học. Con yên tâm, đứa nhỏ này dì Bạch sẽ nuôi.”

“Dì Bạch, nhưng mà...” Khuôn mặt nhỏ rối rắm, trong lòng loạn cào cào, gặp phải chuyện lớn như vậy lại không biết làm thế nào.

“Coi như dì Bạch xin con, chỉ cần con sinh đứa trẻ này ra, con muốn gì, dì Bạch cũng cho. Dì Bạch chỉ muốn có hậu nhân của mình, con thành toàn cho dì Bạch đi...”

Mắt hạnh của Bạch Tư Oánh rơi lệ, đỏ mắt nức nở nói. “Dì biết như này là quá phận, nhưng mà dì Bạch thật sự...” Nói đến đây, cô ta lau nước mắt, thống khổ nói: “Năm đó dì Bạch cũng từng mang thai nhưng bởi vì Trương thúc thúc con cùng ả tiện nhân kia mà sinh non. Từ đó, dì Bạch không bao giờ có thể sinh con được nữa... Con xem như là thương hại dì Bạch đi...”

Thấy biểu tình khó xử của cô, Bạch Tư Oánh đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô. Thẩm Hân sợ đến mức nhảy dựng lên, “Dì Bạch, dì mau đứng lên, mau đứng lên đi!” Người trong bệnh viện đều quay lại nhìn.