Chương 3: Rút kiếm vô tình

Ngày hôm sau, Thẩm Hân theo thói quen dậy sớm, lại cảm giác xương cốt khắp thân thể như gãy ra, cử động một chút đã đau đến khó chịu, mà cánh tay cô vừa di chuyển đã lập tức cứng đờ.

Sắc mặt Thẩm Hân trắng bệch, cảm giác bên hông mình có một cánh tay rắn chắc đang ôm lấy, mà mình thì đang tựa vào l*иg ngực rộng lớn, cứng rắn của một người đàn ông, mà hoa huyệt e thẹn phía dưới vẫn còn ngậm dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của người đàn ông này.

Mọi chuyện tối qua tựa như một bộ phim chiếu lại trong đầu cô. Cô lúc đầu đỏ mặt, sau đó thì trở nên trắng bệch. Hơi ngẩng đầu, thấy cơ ngực rắn chắc của hắn, cơ bắp lực lưỡng mà gương mặt chủ nhân của nó thì còn đang say giấc.

Thẩm Hân mặt đang trắng lại biến đỏ, định cẩn thận đứng dậy nhưng vừa mới cử động thì liền cảm giác được đồ vật chôn trong thân thể chậm rãi bành trướng.

Hoa huyệt vốn hẹp, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia trướng đại căng ra làm cô khó chịu. Mặt cô đỏ lên không dám nhúc nhích, chỉ hy vọng đối phương mau mềm xuống để mình còn rời đi.

Lúc này, người đàn ông sâu kín mở mắt, đối mặt hắn là một đôi mắt to lấp lánh mang theo kinh hoảng cùng thẹn thùng đang nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng cùng nốt chu sa đỏ tươi giữa ấn đường. Tuy rằng hai người bị chăn che đậy thân thể nhưng cánh tay mình đặt trên hông cô cho hắn biết rằng cô đang trần trụi, mà vật chôn trong thân thể nhỏ hẹp kia đã nóng như bàn ủi.

Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm cô, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh không muốn nhớ lại, bức hắn không thể không đối diện. Đêm qua, hắn cho rằng là mộng xuân, chỉ có điều đối tượng tối qua hắn mơ không phải là nữ nhân mà là thiếu nữ non nớt, gương mặt họa thủy tuyệt sắc đang sống trong nhà mình... Mộng xuân thế mà lại là sự thật!

Mà nhìn đôi mắt thuần khiết lại mang theo chút ngượng ngùng, hốt hoảng, hắn không hiểu sao lại dâng lên một cỗ căm giận ngút trời. Người trong chăn cử động, sau đó một chân đá cô xuống dưới giường. Thẩm Hân không có một chút phòng bị nào mà bị đá xuống giường, chân kia đá vào bụng cô đau đớn, lăn một vòng dưới sàn nhà.

Cô hoảng sợ ngẩng đầu, thân thể trần trụi làm cô không biết nên che nơi nào, chỉ gắt gao ôm ngực bò vào trong góc. Ánh mắt hắn lúc này so với tối hôm qua còn đáng sợ hơn, giống một con dã thú, muốn nhào tới xé nát cô.

Trương Đạc nhìn biểu tình thống khổ cùng sợ hãi của cô, không thèm để thân thể đang trần trụi, ném chăn xuống giường, nhìn chằm chằm cô đang ở góc tường phát run, cười lạnh tanh, “Tiện nhân không biết liêm sỉ! Ai cho cô lá gan bò lên giường tôi? Dám câu dẫn tôi? Cô cho rằng cô cao giá như vậy? Cô muốn lấy thứ gì từ tôi?”

Thẩm Hân gắt gao cắn môi, rưng rưng trừng mắt nhìn hắn. Tối hôm qua rõ ràng là hắn cưỡиɠ ɧϊếp mình, lại dám nói mình câu dẫn. Thật là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!

Thôi cô chỉ quật cường cắn môi mà không nói lời nào, Trương Đạc còn thêm bạo nộ, bóp cổ cô nhấc lên. Thẩm Hân thống khổ nhíu mày nhìn hắn. Hắn, hắn sẽ không gϊếŧ mình chứ?

Khuôn mặt nhỏ của cô tràn ngập kinh sợ, đôi mày đẹp thon dài hơi chau, ấn đường có vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người ta nhịn không được sinh ra tâm thương tiếc. Lúc này, hắn càng thêm tức giận. Hắn từ trước đến nay tự chủ kinh người, hôm qya chỉ là uống vài chén rượu, sẽ không đến mức thú tính quá độ. Nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu chính xác là thật, là mình cưỡиɠ ɧϊếp thiếu nữ này, điều đó làm hắn bực bội. Hắn không cách nào tha thứ cho chính mình. Hắn thế mà lại phản bội Thu Nguyệt!

Trong lòng hắn chỉ yêu người phụ nữ kia, không còn cách nào mới cưới người phụ nữ kia. Tuy bên ngoài có vô số hoa cỏ muốn leo lên giường hắn nhưng hắn chưa bao giờ phản bội cô ấy. Thế mà bây giờ hắn lại chủ động cưỡиɠ ɧϊếp thiếu nữ này, hắn không tài nào chấp nhận được.

“Cô nói xem có phải Bạch Tư Oánh phái cô tới đây không? Cô ta rốt cuộc có mục đích gì? Tại sao lại đêm một cô nhóc như cô đến giường của tôi?” Thấy cô thống khổ đến mặt đỏ lên, hắn hơi buông lỏng ra chút. Thẩm Hân khó chịu hít thở, nghe hắn nói, lập tức trợn to mắt hung hăng lắc đầu.

“Dì Bạch là người tốt, ông không được nói dì như vậy. Tối hôm qua, tối hôm qua...” Nói đến đây, cô khó khăn dời ánh mắt, cắn răng nói: “Tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn.”

Trương Đạc thô bạo vặn mặt cô đối diện mình, cười lạnh nói: “Tôi mặc kệ cô có phải do cô ta phái tới hay không, về sau tránh xa tôi một chút. Đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi! Còn nữa, chuyện tối hôm qua, cô tốt nhất đừng nói với ai!”

Nói xong liền buông cô ra, “Cút!”

Thẩm Hân lung tung nhặt những mảnh váy rách nát trên đất, che ngực và hạ thân, lệ rơi đầy mặt mà chẩy khỏi phòng.

Trong lòng Trương Đạc vô cùng bực bội, ngã ngồi trên giường, phiền muộn xoa trán. Đôi mắt lơ đãng thấy vệt máu hồng trên chiếc chăn, hắn có một chút thất thần, đó là máu xử nữ của cô?

Nghĩ rồi hắn cười lạnh tanh, Bạch Tư Oánh đúng là dùng nhiều công sức, tìm tới một con nhóc xinh đẹp sạch sẽ như vậy cho rằng có thể thay đổi cái gì? Hiện giờ cô ta đã hạ tiện tới mức muốn đưa bạn giường tới lấy lòng hắn? Thật là đáng buồn!

Hắn không tin tôi hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Tuy mình uống say nhưng không đến mức đó, chỉ sợ là chén canh nóng kia có vấn đề.

Cuối tuần nên Thẩm Hân không phải đến trường, cô nhốt mình cả ngày trong phòng, không dám xuống lầu, cũng không biết đối mặt với Bạch Tư Oánh như thế nào, chỉ cảm thấy hổ thẹn khó xử. Dì Bạch đối với mình tốt như vậy mà mình lại phát sinh quan hệ với chồng của dì. Tuy rằng ngay từ đầu là cưỡng bách nhưng về sau, chính mình là chủ động đón ý hùa theo đối phương...

Mãi cho đến giữa trưa, Bạch Tư Oánh thấy cô vẫn không xuống lầu liền mở cửa tiến vào. Thấy cô ôm chân ngồi phát ngốc trên giường, thấy cô ta tiến vào, sắc mắt hơi trắng, chột dạ hô lên, “Dì Bạch...”

Cô dao động ánh mắt, không dám nhìn cô ta. Nào biết Bạch Tư Oánh lại tiến lên, ngồi ở mép giường cầm tay cô, “Sao lại không xuống lầu?”

Thẩm Hân cắn môi, nhìn ánh mắt quan tâm của cô ta, trong lòng thật sự tự trách. Cuối cùng khẽ cắn môi, chuẩn bị thẳng thắn, “Dì Bạch, tối hôm qua, tối hôm qua...”

Cô muốn nói ra nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy thẹn, không nói nên lời.

Bạch Tư Oánh lại nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Con đừng nói nữa, chuyện tối hôm qua dì Bạch đều biết...” Thẩm Hân cả người cứng đờ, nhìn cô ta.

Bạch Tư Oánh cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói, “Cô bé trắng trẻo thông minh, chắc con cũng nhìn ra mối quan hệ giữa dì và Trương thúc thúc con rất kỳ quái đúng không?”

Cô cắn môi, gật gật đầu.

“Chúng ta có một số mâu thuẫn vĩnh viễn không thể nào giải quyết. Hắn ở bên ngoài có phụ nữ, chuyện này dì vĩnh viễn không thể nào tha thứ. Dì hận nữ nhân kia, cũng hận hắn, dì không cam lòng để hắn bị hồ ly tinh không biết xấu hổ kia mê hoặc. Dì tình nguyện để hắn nɠɵạı ŧìиɧ với người của dì cũng không muốn người đàn bà kia hưởng lợi...”

Chân mày Thẩm Hân nhăn lại một chút, sao cô lại không nghe hiểu được chứ.

“Tối hôm qua dì hạ thuốc vào trong canh của hắn, mới khiến hắn cưỡng bức tấm thân trong sạch của con...” Bạch Tư Oánh từ từ nói, sắc mặt bình tĩnh. Thẩm Hân sợ hãi đến mức không thể phát ra tiếng, muốn đừng dậy rời đi lại bị cô ta nắm chặt. Cô chỉ có thể khϊếp sợ nhìn cô ta, dì Bạch tại sao lại làm như vậy?