Chương 24: Ba người đàn ông chờ cô

Mạc Hàn Chi cũng không mời nhiều người, đều là những người có quan hệ hợp tác chính trị, kinh doanh cá nhân. Tiệc tối tiến hành được một nửa thì Bệ Cận Minh mới từ cửa chính tiến vào. Hắn cầm ly rượu đến bên Mạc Hàn Chi, đè thấp âm thanh, “Thị trưởng Mạc nếu mệt mỏi, nếu không ngại thì vào phòng ngồi…”

Mạc Hàn Chi mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm hắn vài giây, mày khẽ hạ xuống, lại rộ lên nụ cười tắm gió xuân, “Đã là ý tốt của ngài, Mạc mỗ tất nhiên không thể cự tuyệt.” Nói xong, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Đã tới rồi thì cục trưởng Bệ về sau sẽ là bằng hữu của tôi, mau vào ngồi đi…”

Nói xong, hắn lấy di động ra, đi đến góc tối nói chuyện vài câu.

Tuy rằng trong lòng không kiên nhẫn nhưng những người này tương lai đều hữu dụng với hắn, hắn không thể không tươi cười ứng phó. Cho đến nửa giờ sau, tiệc kết thúc, hắn mới đi đến phòng nghỉ ngơi. Đây là phòng hắn thường xuyên ở lại, quản lý khách sạn biến nó trở thành chuyên dụng của hắn, mà hắn đã gấp gáp, không chờ nổi muốn gặp lễ vật của mình.

Mở cửa đi vào, phòng khách không có ai mà cửa phòng ngủ bên trái lại mở ra. Hắn đi qua, thấy hai người đàn ông đứng ở mép giường, biểu tình đánh giá nghiền ngẫm.

“Mạc lão đệ cũng thật biết hưởng thụ, trong phòng còn giấu một cô gái ngủ say!” Hứa Thiều đứng ở cửa sổ thấy hắn bước vào, nhịn không được nhướng mày.

Vừa rồi, hắn cùng Minh Thuận bước vào cửa lớn khách sạn liền nhận được điện thoại, hắn bảo hai người họ đi vào phòng nghỉ của hắn. Khi bước vào liền phát hiện một tiểu mỹ nhân ngủ trên giường.

Minh Thận cũng trêu chọc nói, “Không biết lần này lại là người nào muốn lấy lòng chú đưa tới nữa? Phẩm vị của chú đúng là hai mươi năm như một. Nhưng mỹ nhân lần này đúng là tuyệt sắc trăm dặm mới tìm được. Nếu một tuần sau chú chán thì anh sẽ không khách khí nhận lại…”

Bọn họ chơi chung mười mấy năm, cũng hiểu rõ Mạc Hàn Chi.

Mạc Hàn Chi càng lại gần càng nhíu mày, hai mắt sắc bén nhìn chằm bv hằm người trên giường, đồng tử đột nhiên co chặt.

Trên giường trắng tinh, một thiếu nữ vẻ ngoài điềm tĩnh đang nằm ngủ. Cô mặc một chiếc váy lụa trắng mỏng, trên đầu đội một vòng hoa nhài trắng, hai tay nắm lại, đặt trước ngực, cầm một bó hoa hồng trắng, mà trên người bị một mảnh lụa trong suốt phủ lên. Hình ảnh này giống như một tân nương nhỏ ngủ say, đang chờ tân lang đến vén khăn che mặt.

Mặt cô bị mảnh khăn lụa trắng, trong suốt phủ lên, làm tầm mắt nhìn trộm bị nhiều tầng ngăn cách lại khiến người ta muốn vạch trần, tìm kiếm. Khuôn mặt nhỏ dưới khăn lụa hãy còn non nớt nhưng đã khuynh quốc khuynh thành, đó là dùng xuân sắc nhân gian mà tạo nên mỹ lệ, không nét bút nào có thể miêu tả được.

Thiếu nữ ngủ thật sâu, hô hấp nhẹ nhàng, khăn trắng trên môi cũng bị hô hấp thổi lên, màu đỏ trên môi là màu sắc duy nhất giữa màu trắng. Váy trắng trên người cô cũng vô cùng trong suốt, thân thể thiếu nữ ngây ngô, thuần khiết ẩn hiện dưới lớp lụa trắng, mang theo một loại dụ hoặc cấm kỵ mà mông lung.

Nhìn hình ảnh trước mắt, Mạc Hàn Chi vừa lòng, hơi câu môi. Hắn đã nhắc nhở qua Bệ Cận Minh, hắn có thể bắt lấy mấu chốt một cách chuẩn xác, không thể không nói là một lão cáo già.

Hắn thích phụ nữ trên giường trang điểm thanh thuần, rồi dưới thân hắn tự xé mặt nạ thanh thuần ấy.

Phụ nữ bề ngoài càng thanh thuần thì hắn càng căm hận.

Phụ nữ đều dối trá từ trong xương cốt như nhau, mặc kệ bề ngoài thuần khiết thế nào thì đều thích lừa gạt người khác.

Nghĩ vậy, khoé miệng Mạc Hàn Chi gợi lên nụ cười lạnh lùng. Hai mắt như hàn băng nhìn chằm chằm người trên giường, người trên giường hắn trang điểm trên cô dâu thật sự hoàn mỹ, tuyệt luân, điều này làm hắn vừa lòng mà hưng phấn.

“Mạc lão đệ?” Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Minh Thận nhịn không được mở miệng.

“Quan hệ giữa chúng ta thì còn khách khí cái gì? Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, Hàn Chi sao có thể luyến tiếc? Kêu các người tới còn không phải muốn cùng anh em chia sẻ đồ tốt sao? Bảy ngày sau nếu các người muốn thì cứ mang đi…”

Mạc Hàn Chi đạm mạc cười, cho dù thiếu nữ trước mặt tuyệt sắc thế nào, hắn cũng không cho rằng cô khác biệt gì so với những người phụ nữ khác. Bảy ngày sau rồi hắn cũng sẽ vứt bỏ cô, nếu hai người kia muốn, hắn cũng sẽ không ngại chuyển cho bọn họ.

Nghĩ rồi lại nhìn ương mặt dưới lớp lụa, người lần này thật sự lớn lên quá câu người, chẳng trách hai tay già đời trong xuân sắc nhân gian kia cũng nổi lên thích thú nồng đậm như vậy…

Minh Thận cười ha ha, “Mạc lão đệ, đây là chú nói đó nha! Đến lúc đó đừng có mà đổi ý!” Nói rồi, Minh Thận hơi cúi người xuống, kéo gần khoảng cách để ngắm khuôn mặt Thẩm Hân rõ ràng hơn, kinh diễm sắc dục trong mắt cũng dày đặc hơn.

Từ khi vào đến cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã vô cùng kinh ngạc. Khuôn mặt thiếu nữ đẹp đến không tỳ vết, da thịt toàn thân vô cùng mịn màng, trắng hồng phấn nộn, khí chất trên người trước đây chưa từng thấy.

Rõ ràng cô mặt mày còn non nớt như vậy nhưng lại có khí chất vừa mị hoặc vừa thanh thuần, giữa mày là nốt chu sa đỏ tươi như máu, lại do cô điềm đạm đáng yêu khiến cho đàn ông vừa thấy đã trào lên cảm giác tâm tình mâu thuẫn, vừa muốn phá huỷ, chà đạp vừa muốn ôn nhu che chở…

Nội tâm Minh Thận âm thầm kinh ngạc cảm thán, diện mạo cô bé này đúng là được ông trời thiên vị. Nhưng có đôi khi, mỹ lệ quá cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là khuôn mặt hoạ thuỷ này lại dễ dàng trêu chọc đàn ông nhất.

Cô ngủ đến thơm ngọt như vậy chắc trong mộng không tưởng tượng được đến khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với vận mệnh đâu nhỉ?

“Tiểu mỹ nhân say ngủ… Nên tỉnh lại rồi…” Hắn không chờ nổi, muốn nhìn xem đoá hoa xuất thuỷ phù dung này lại có thể câu dẫn tâm hồn đàn ông như thế nào.

Bàn tay gần sát bên tai cô, Minh Thận vỗ tay vài cái. Âm thanh tựa như đồng hồ báo thức khiến cho thiếu nữ vẫn đang nhắm hai mắt nay hai mi cong cong nhẹ nhàng mở ra.

Thẩm Hân mơ mơ màng màng tỉnh lại, biểu tình còn chút mờ mịt, trợn mắt mới phát hiện trên mặt có một tầng sa mỏng. Cô đang muốn dùng tay kéo xuống thì tầm mắt chuyển đến mấy người đàn ông đang đứng bên mép giường, thân thể nháy mắt cứng đờ.

Minh Thận nhìn đôi mắt linh động mở ra, đột nhiên trong lòng có cái gì đó đâm mạnh vào, trái tim nhảy mãnh liệt. Quả nhiên đôi mắt của đoá phù dung nhỏ này cũng cực đẹp, cặp mắt hạnh to tròn thần thái phi dương, vừa mị hoặc vừa thanh thuần không phù hợp với độ tuổi thiếu nữ nghịch ngợm, ngây thơ.

Trái tim Minh Thận rung động, thầm nghĩ nếu sau này Mạc Hàn Chi không cần thì hắn nhất định phải có được cô bé này.

Đôi mắt Thẩm Hân dùng sức chớp vài cái, cho rằng chính mình ngủ nhiều mà hồ đồ. Nhưng mà khi mở mắt ra, hai người đàn ông vẫn ở đó, mà người đàn ông bên phải như đang đánh giá, thượng ngoạn đồ vật, chậm rãi hạ thấp người nhìn chằm chằm cô…

“Tiểu mỹ nhân, tỉnh rồi?” Minh Thận vẫn luôn quan sát thần sắc của cô. Thấy mắt cô xoay chuyển, khi nhìn thấy ba người trong phòng thì lập tức nhắm hai mắt lại, hắn còn tưởng cô lại ngủ rồi. Kết quả cô lại mở mắt, như thế lặp lại vài lần khiến hắn cười thành tiếng, “Tiểu mỹ nhân, đừng chớp mắt nữa, em không phải đang nằm mơ đâu.”

Thẩm Hân nghe tiếng cười hài hước kia, ánh mắt rốt cuộc nhin về phía Minh Thận. Cách màn lụa mỏng, cô thấy rõ ràng đó là một người đàn ông anh tuấn mang theo chút tà khí, tuổi thì không rõ.

Hắn nhìn rất trẻ tuổi nhưng khoé mắt đã có nếp nhăn, mày kiếm rậm rạp, hai mắt trong sáng có thần, mặt mày tự tin cuồng ngạo.

Ánh mắt cô từ màn sa chậm rãi rời đi, nhìn vào người vẫn luôn nhíu mày bên cạnh Minh Thận, Hứa Thiều. Người này nhìn không quá anh tuấn như Minh Thận, hắn nhìn nội liễm thâm trầm, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, phảnh phất có thể nhìn thấu linh hồn người khác. Tuy rằng ánh mắt kia thật sự sắc bén nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Giờ phút này hắn đang nhẹ nhấp môi mỏng, dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt ấy khiến cô kho

Hình dáng khuôn mặt hắn khắc sâu, dáng người cao gầy đĩnh đạc, ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, khí chất cũng phi phàm nổi bật, nhìn như người mẫu đi ra từ tạp chí thời trang.

Mạc Hàn Chi là thị trưởng thành phố, trên tin tức thường xuyên có thể nhìn thấy hắn. Cô nhớ rõ Mạc Hàn Chi trên mạng có nhân khí cực cao, còn được gọi là viên quan soái nhất cả nước, thậm chí trên mạng còn có một đám người si mê nhan sắc của hắn. Vốn là người đàn ông chỉ có thể thấy trên ti vi lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, hơn nữa lại bằng một phương thức quỷ dị quen thuộc.

Trong đầu Thẩm Hân vô cùng loạn, cô không thể không cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại. Đầu óc nhanh chóng chuyển động, cô nhớ sau khi mình uống ly rượu kia lên thì mất ý thức, tỉnh lại thì thấy hình ảnh như vậy… Trường hợp này thật quen thuộc nha!

Huyết sắc trên mặt Thẩm Hân mất đi một chút, bàn tay chậm rãi nắm chặt. Lúc này đây, Bệ Cận Minh vì nguyên nhân gì mà lại đem cô cho người khác? Lại là ba người đàn ông?

“Hôm nay là sinh nhật tôi, mà em chính là phần đại lễ mà Bệ Cận Minh tặng cho tôi.” Mạc Hàn Chi dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, nhàn nhạt lên tiếng giải thích, “Hiện tại, em còn gì muốn hỏi?”

Thẩm Hân không nói chuyện, đầu óc cô thật đau và hỗn loạn, nỗ lực tập trung tư duy suy nghĩ đối sách. Cô trào phúng cong môi, ngay tại thời điểm cô sắp tin tưởng Bệ Cận Minh, sắp thích hắn thì hiện thực lại cho cô một cái tát.

Bà ngoại, vì sao người sửa mệnh cho con mà con vẫn gặp những chuyện thế này? Một khi đã vậy thì ngay từ đầu cô đã nên phản kháng… Có lẽ sẽ không giống như bây giờ, đem chính mình rơi vào hoàn cảnh buồn cười này, giống như món đồ chơi bị đưa tới đưa lui...

“Tiểu mỹ nhân, gặp nhau đã lâu rồi, giờ chúng ta vào việc thôi!” Minh Thận một phát kéo tấm màn sa mỏng xuống, xoay người nhảy lên giường.

Thẩm Hân trong lòng cả kinh, đột nhiên quay cuồng ngã xuống giường, sau đó bò dậy cất bước bỏ chạy… Đáng tiếc, cô mới chạy được một bước thì bên hông đã bị mạnh mẽ kéo lại. Hứa Thiều phát hiện cô muốn chạy trốn, lúc cô bò lên đã vươn tay cản lại, trực tiếp đem ném trở lại giường…

Ba người đàn ông mỗi ngườ canh giữ một hướng, chặn cô không có đường lui. Thẩm Hân áp lực sợ hãi không giấu được nữa, ôm chặt gối vào trong ngực, run rẩy hướng Mạc Hàn Chi cầu xin: “Mạc, Mạc thị trưởng… Người là thị trưởng mà… Các người hãy buông tha tôi đi…”

“Cô bé, em đã gọi tôi một tiếng thị trưởng thì tôi cũng phải yêu thương thật tốt con dân của mình…” Mạc Hàn Chi cong môi, ngón tay thong thả ung dung cởi cà vạt. Khuôn mặt nhỏ của cô mang biểu tình bị hoảng sợ, làm hắn càng hưng phấn muốn đi chà đạp, “Đừng lo lắng, lát nữa thị trưởng này sẽ khiến em thoải mái…”

“Đồ, đồ cầm thú!” Thẩm Hân phẫn nộ rống lên, “Ông, ông dám chạm vào tôi thì tôi sẽ tố cáo ông tội cưỡиɠ ɧϊếp!”

“À?” Mạc Hàn Chi bị sự ngây ngô của cô chọc cười, cởϊ áσ khoác xong cũng đem áo sơ mi đen bên trong ném xuống, bắt đầu cởi thắt lưng, âm thanh kéo thắt lưng khiến cô hãi hùng khϊếp vía.

“Cô bé à, muốn tố cáo tôi thì cũng phải đợi đến ngày mai, hiện tại tôi cũng đã cưỡиɠ ɧϊếp em đâu…”

Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ cố kỵ thân phận, không nghĩ rằng ngược lại bị cười nhạo một hồi. Mặt Thầm Hân đỏ lên, ba người đàn ông từng bước lại gần, cô lại không có đường lui.