Chương 12: Cô bị ông chủ mà mình yêu thầm tặng cho cha nuôi

Thẩm Hân nghe tài xế nói, lập tức rút chân về, “Cảm ơn thúc thúc đã đưa cháu trở về!” Nói rồi lập tức mở cửa nhảy xuống xe, khi chạy đến cổng lớn bệnh viện lại nhịn không được quay đầu lại nhìn. Chiếc Maybach kia vẫn còn dừng ở ven đường, tuy từ cửa kính xe cũng không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn cảm giác được Trình Nghiên đang quan sát mình.

Cho đến khi bóng dáng nhỏ xinh kia biến mất ở cửa lớn bệnh viện, Trình Nghiên mới thu ý cười trên mặt, nhàn nhạt nói: “Đi thôi...” Xe chậm rãi tiến về phía trước, trong đầu nghĩ tới chuyện vừa rồi, khóe miệng hắn lại không nhịn được mà gợi lên độ cong, “Lão Vương, ông thấy cô ấy thế nào?”

Tài xế lão Vương chỉ cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, “Cô bé thật, thật xinh đẹp, chỉ là hơi nhỏ... Ông chủ trước kia không phải chỉ thích mỹ nhân thành thục, gợi cảm sao...”

Trình Nghiên lười biếng bắt chéo hai chân, đôi mắt nhìn chằm chằm phong cảnh xẹt nhanh qua cửa kính, chỉ mỉm cười không nói.

Phòng bệnh vẫn như cũ không có ai, Thẩm Hân vô lực ngã lên giường, nặng nề ngủ. Một giấc ngủ này lại sâu và dài như chết, lâu đến mức Thẩm Hân cho rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nhập nhòe mở mắt, Thẩm Hân phát hiện mình không ở trong bệnh viện mà trong một căn phòng xa lạ. Cô muốn đứng dậy, lại cảm giác cả người bủn rủn vô lực, đang khó chịu đến nhíu mày thì cửa phòng bị đẩy ra.

Tiến vào chính là một người đàn ông trung niên xa lạ. Người này hùng tráng như trâu, mày kiếm rậm rạp nằm trên đôi mắt không giận mà uy. Người này uy vũ, diện mạo hung ác, khí thế dọa người làm cô nghĩ tới bức họa môn thần dùng để trừ tà, tránh quỷ...

“Con tỉnh rồi?” Người đó kinh hỷ lại gần.

Thẩm Hân cả kinh kéo chăn, phát hiện hạ thân không manh áo che thân, sắc mặt liền trắng bệch. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi ở mép giường, cố gắng bình tĩnh hỏi, “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây, ông là ai?”

“Hai ngày trước con ở bệnh viện sốt cao, vẫn luôn hôn mê. Hiện tại rốt cuộc đã tỉnh, còn cảm thấy khó chịu không?” Thấy cô vẫn kinh sợ như cũ, người đàn ông thở dài, lấy điện thoại gọi vào một dãy số rồi đưa cho cô. Thẩm Hân nhíu mày tiếp nhận, đặt bên tai nghe. Di động truyền đến một thanh âm trầm thấp, “Cô nhóc?”

Thẩm đột nhiên nắm chặt di động, thanh âm có chút run rẩy, “Thúc thúc? Đây là có chuyện gì?”

Sau một hồi trầm mặc, Trương Đạc rốt cuộc mở miệng, “Tôi không muốn có lỗi thêm với cô ấy, cũng không thể lại để cô ấy xảy ra chuyện, cho nên không thể gặp lại em, cũng không muốn gặp lại em. Đứa con tôi sẽ chiếu cố thật tốt, nhưng em không thể ở lại Trương gia. Vì thế, tôi tìm cho em một người giám hộ mới không tệ. Bệ Cận Minh với tôi có chút giao tình, hắn là cục trưởng cục cảnh sát. Về sau, hắn sẽ chăm sóc em thật tốt, em hãy yên tâm đi theo hắn...”

Hai mắt Thẩm Hân đột nhiên mở to, khớp xương nắm chặt trở nên trắng bệch. Cô hung hăng chớp chớp đôi mắt, run rẩy nói: “Thì ra là thế...” Nói xong thì thở sâu, thanh âm như cũ mang theo nghẹn ngào, “Thúc thúc, chú có biết không? Mấy ngày trước tôi còn bởi vì thích chú mà phiền nào, hiện tại, tôi sẽ không bao giờ vì vậy mà thống khổ nữa...”

Nói xong liền kết thúc trò chuyện.

Cô hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Bệ Cận Minh ở mép giường, kiều mị tươi cười: “Bệ thúc thúc, chú muốn bây giờ con hầu hạ chú không?” Nói xong, cô kéo chăn, lộ ra bạch ngọc thân thể bên trong.

“Con mấy ngày nay còn chưa ăn cơm, ăn một chút trước đi.” Bệ Cận Minh mày rậm khẩn trương, tìm quần áo cho cô. Thẩm Hân nhìn chằm chằm hắn vài giây, lộ ra nét cười trào phúng, sau đó ngoan ngoãn thay váy công chúa màu trắng.

Bệ Cận Minh giúp cô kéo khóa sau lưng lên, đặt tay lên vai cô, dùng tay còn lại lau sạch nước mắt trên mặt cô, “Đừng khóc, hiện tại thân thể con suy yếu, phải nghỉ ngơi thật tốt...”

Thẩm Hân hơi hơi ngẩng đầu, câu môi cười nhạt, “Thân thể con rất tốt, nếu Bệ thúc thúc bây giờ muốn, còn cũng có thể làm. Người có muốn không?” Bàn tay thô ráp của Bệ Cận Minh đột nhiên siết cằm cô, nhíu mày nói: “Đừng có ý đồ chọc giận đàn ông. Hơn nữa, bộ dạng con bên ngoài cười nhưng bên trong không cười như vậy một chút cũng không đáng yêu... Muốn khóc thì khóc đi...”

Cô cười ha ha, hung hăng lau đi nước mắt, “Con mới không muốn khóc.” Cô nghĩ mình giống như rác rưởi bị người ta ném xuống, vừa mới động tâm với người đàn ông này lại bị quăng cho một người đàn ông khác. Cũng tốt, như vậy cô càng không có lý do thích hắn.

Trên bàn bày bữa tối, hương thơm đồ ăn khiến cô cuối cùng cũng thấy đói, mặc kệ Bệ Cận Minh thấy thế nào, tâm tình bực bội bị đè nén làm cô quên hết lễ nghi trên bàn ăn mà chỉ mang theo phẫn nộ, hung hăng lùa cơm. Bệ Cận Minh vẫn luôn ngồi bên yên lặng nhìn, thấy cô ăn một chén cơm, uống hai chén canh nhỏ mới mỉm cười.

“Bệ thúc thúc có rượu không?” Lau sạch dầu mỡ ngoài miệng, cô hỏi.

Bệ Cận Minh hơi nhíu mi, “Con còn chưa tới tuổi uống rượu...”

“Người cảm thấy hiện tại con còn để ý đến cái này sao?” Cô cười. Bệ Cận Minh nhìn cô nói chuyện. Hắn vẫn luôn yên lặng đánh giá cô, giờ phút này trên mặt cô tràn đầy lệ khí bén nhọn, tựa như con nhín phẫn nộ, toàn thân dựng lên gai nhọn.

Cho dù bộ dạng bén nhọn như vậy nhưng khuôn mặt nhỏ kia của cô vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, lệ rơi làm đôi mắt cô càng sáng ngời, sạch sẽ, phẫn nộ làm mắt cô càng rực rỡ lấp lánh, đẹp đến làm người ta tim đập thình thịch...

Bệ Cận Minh từ quầy rượu cầm ra một bình rượu vang đỏ, cũng giúp mở ra. Đang chuẩn bị tìm ly rượu thì Thẩm Hân trực tiếp đoạt lấy, ngửa đầu uống xuống bụng. “Đó là La Romanee-Conti mà ta ủ mấy năm nay đó...”

Thấy cô uống thả cửa như vậy, Bệ Cận Minh vốn định ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn tùy cô.. Thẩm Hân một phút đã uống cạn bình rượu vang, sau đó hung hăng ném bình rượu rỗng ra ngoài. Uống rượu vào quả nhiên làm tâm tình thoải mái hơn nhiều.

Nhưng rất nhanh sau đó, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đã bị cồn nung đến đỏ bừng. Rượu tác dụng chậm trong thẩn thể cô, làm đầu óc cô chậm chạp, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.

“Rượu... Rượu này uống ngon thật... Ngô... Đầu con nặng quá...” Cô chỉ cái trán cười ngây ngô, đi vài bước liền lảo đảo, vốn tưởng rằng sẽ té ngã nhưng lại rơi vào một l*иg ngực rộng lớn, cứng rắn. Cô vỗ vỗ đầu, nhiệt khí bốc lên làm tầm mắt cô cũng mơ hồ, “Thúc thúc...” Bệ Cận Minh đem cô bế ngang lên, Thẩm Hân ghé vào ngực hắn, trong miệng lẩm bẩm, “Tôi không cần thích chú... Về sau sẽ không bao giờ thích chú...”

Vào phòng ngủ đóng cửa lại, Bệ Cận Minh vứt cô trên giường lớn mềm mại, sau đó lấy thân đè lên. Thấy môi đỏ đầy hương rượu vẫn không ngừng lẩm bẩm kêu Trương Đạc, không hiểu sao lại có chút bực bội. Tay to hung hăng nhéo cằm cô, lực đạo kia cơ hồ muốn bóp nát xương cốt. Thẩm Hân đau đớn mà tỉnh táo một chút, mờ mịt nhìn hắn.

“Nhớ kỹ, về sau không được gọi ta là thúc thúc, gọi ba ba...”

“Ba ba” Thẩm Hân trực tiếp bị dọa hết say, gọi hắn là ba ba? Thấy cô nghi hoặc, Bệ Cận Minh hòa hoãn giải thích, “Về sau thân phận của con chính là con gái nuôi của ta, ta là cha nuôi thì không nên gọi ba ba sao?”

Cha nuôi?

Cô ngơ ngẩn, chớp chớp mắt, cuối cùng lộ ra nụ cười châm chọc. Đây là hắn trần trụi nói cho người khác thân phận của mình sao, ai mà không biết cha nuôi bây giờ là cái dạng gì chứ?

Nhưng mà như vậy có quan hệ gì đâu?

Nghĩ vậy, cô lộ ra nụ cười mị hoặc, ngoan ngoãn gật đầu, “Đã biết, cha nuôi!”