Nam Nhiễm muốn phản kháng.
Chỉ là… hình như thân thể vẫn còn rất suy yếu.
Bị anh tùy tiện đẩy một cái mà đã phải lui về phía sau vài bước, còn thiếu chút nữa vấp ngã vì hòn đá dưới mặt đất.
Sắc mặt Nam Nhiễm không chút thay đổi, thậm chí trong lòng còn rất muốn mắng chửi người.
Đây có phải là mình không vậy?
Không, không có khả năng, mình là đại lão cơ mà, sao có thể yếu ớt như vậy?
Thế nhưng mấy lời nhắc nhở của hệ thống đã phá vỡ ảo tưởng của cô.
[Ký chủ, thân thể của ngài vẫn còn đang liên tục suy yếu, không có bất kỳ cải biến nào.]
[Xin ký chủ cẩn thận một chút.]
Nam Nhiễm trầm mặc, cúi đầu nhìn con dao găm trên cổ mình.
Con dao trong tay Hàn Tư đã dán lên cổ cô, trên cổ chảy ra một vết máu.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, con ngươi đen như mực nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hơi u oán.
Dạ Minh Châu muốn gϊếŧ cô sao?
Rõ ràng cô đối với anh tốt như vậy.
Hệ thống cảm nhận được tâm tình của ký chủ, nhỏ giọng nói thầm:
[Ký chủ, hắn không có trí nhớ đâu.]
Hàn Tư cúi đầu, vừa nhìn thấy bộ dáng này của Nam Nhiễm, mí mắt anh đã cụp xuống, thu hồi chủy thủ trong tay.
“Công chúa điện hạ tới đây làm gì?”
Giọng nói đạm mạc, không có chút phập phồng.
Lúc nói xong, anh đã lui ra vài bước, giống như là dính phải thứ gì dơ bẩn vậy.
Trong mắt Nam Nhiễm hiện lên một tia tối tăm.
Cô biết anh không có trí nhớ.
Nhưng anh không thích bộ dáng trốn tránh này của anh.
Nam Nhiễm cúi đầu, nắm chặt tay.
Sau đó, cô đặt hai bình kim sang dược trong tay lên bệ cửa sổ.
Cô bĩu môi, mở miệng.
“Vết thương lành rồi thì đi tìm ta.”
Sau khi nói xong, cô xoay người rời đi.
Cô trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.
Hàn Tư nhìn Nam Nhiễm rời khỏi, tầm mắt lại rơi xuống hai lọ kim sang dược trên bệ cửa sổ.
Tầm mắt anh dời đi, không thèm nhìn nữa.
Nam Nhiễm định đợi đến khi vết thương của anh lành lại rồi để Dạ Minh Châu tự tới tìm mình.
Kết quả ai mà ngờ được, sáng sớm hôm sau thị vệ truyền tin tức nói Hàn Tư sốt rất cao, đại phu nói có thể không qua khỏi.
Nam Nhiễm vừa nghe xong liền rời giường, chạy đến căn nhà tranh nhỏ kia.
Đợi đến khi cô đến mới phát hiện ra, trong phòng đều là nước đọng.
Ngẩng đầu nhìn nóc nhà, vài chỗ đã bị dột.
Đêm qua trời đổ mưa, không lâu sau khi cô rời đi.
Thắt lưng Hàn Tư vốn bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong, còn phải dầm mưa cả đêm dẫn đến việc sáng sớm hôm sau sốt cao không hạ, hoàn toàn không có ý thức.
Nam Nhiễm giẫm lên vũng nước, vẻ mặt càng thêm u ám.
Cô nhìn người trên giường thật lâu, nghiêng đầu mở miệng.
“Người đâu?”
Thị vệ ngoài cửa vội vàng đi tới.
“Có thuộc hạ.”
Đôi môi đỏ mọng của cô mở ra.
“Đưa người đến tẩm điện của bổn cung.”
Vừa dứt lời, thị vệ kinh ngạc.
“Công chúa???”
Còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Sau đó, Nam Nhiễm liền đi ra ngoài, vừa đi vừa mở miệng.
“Gọi đại phu tới, bổn cung tự mình xem thử có thể chữa khỏi cho hắn hay không.”
Lúc nói lời này, bộ dáng của cô càng thêm u ám.
Thị vệ vội vàng gật đầu.
“Vâng!”
Nói xong, thị vệ vội vàng tìm người đưa Hàn Tư đến tẩm điện của Nam Nhiễm.
Rất cẩn thận.
Có thể làm thị vệ ở phủ Nam Nhiễm lâu như vậy.
Đương nhiên tất cả đều là người có nhãn lực.
Tuy không biết vì sao nhưng thái độ của Công chúa điện hạ đối với Hàn Tư chợt chuyển biến tốt đẹp.
Lúc này, bọn họ tuyệt đối không thể lười biếng.
Sau một nén nhang, trong tẩm điện của Nam Nhiễm.
Đại phu được hai thị vệ hộ giá, rất nhanh liền xuất hiện ở tẩm điện của Nam Nhiễm.
Vừa nhìn thấy Nam Nhiễm ngồi bên giường, đại phu vội vàng quỳ xuống.