Nam Nhiễm xách váy đi tới, cô khom lưng, nhìn thử hai bên.
Trong mắt cô lóe lên một tia sáng.
Không biết có phải bởi vì nhớ lại một phần ký ức kia hay không, dẫn đến lý do cô nhìn Dạ Minh Châu lại càng yêu thích hơn so với dĩ vãng.
Rốt cuộc đây là người cô hao hết tâm tư theo đuổi, nghĩ hết biện pháp muốn có bằng được.
Lúc nghĩ như vậy, cô lại đưa tay muốn sờ mặt anh.
Kết quả vừa vươn tay ra, Hàn Tư liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô giống như đang nhìn một thứ không có sinh mệnh.
Ánh mắt kia lạnh đến thấu xương.
Mới nhìn nhau một cái mà cả người liền phát lạnh.
Bàn tay Nam Nhiễm muốn sờ má anh chợt dừng lại một chút.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở.
[Ký chủ, hắn không biết Công chúa đã thay đổi. Ngài ở trong mắt hắn chỉ là kẻ xấu nghĩ mọi biện pháp tra tấn hắn mà thôi.]
Ý tứ của hệ thống là muốn nhắc nhở ký chủ phải thu liễm lại một chút.
Nào biết lời này vừa dứt, Nam Nhiễm lại không chút do dự đưa tay nhéo mặt anh.
Cô nói thầm một câu.
“Ngươi không được phản kháng ta vì ta là chủ nhân của ngươi mà.”
Hệ thống trầm mặc.
Quả nhiên, ký chủ sẽ không nghe lời nó.
Nghe được câu này, sắc mặt thị vệ Hàn Tư càng thêm lạnh như băng.
Cho dù hệ thống không phải thực thể cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét và bài xích của Hàn Tư đối với nguyên thân.
Cảm giác một giây sau anh sẽ rút kiếm ra, trong nháy mắt gϊếŧ chết ký chủ.
Một hồi lâu, Hàn Tư há miệng, giọng nói khàn khàn lạnh lùng truyền ra.
“Nếu Công chúa không tiếp tục trách phạt, thuộc hạ xin cáo lui.”
Nam Nhiễm nghe vậy liền rút tay lại.
“À được.”
Nói xong, cô còn giơ tay, muốn nâng người dậy.
Kết quả người này căn bản không cần cô giúp, anh hất tay cô ra, đứng thẳng dậy.
Anh giống như một thanh kiếm thẳng tắp cứng rắn, sau khi chịu năm mươi đại bản, phần eo đã sớm bong tróc da thịt.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn đạm mạc, xoay người rời đi.
Anh đi rất chậm, mỗi một bước, máu sẽ theo y phục của anh nhỏ xuống mặt đất.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, nhìn một màn này, hệ thống không khỏi run rẩy.
Cảm giác Dạ Minh Châu này thật dọa người.
Nam Nhiễm nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mí mắt cụp xuống trong chớp mắt.
Sau đó cô quay lưng lại, mở miệng với thị vệ bên cạnh.
“Mời đại phu, đưa kim sang dược tốt nhất trong phủ đệ cho hắn.”
Thị vệ nghe cô nói xong còn sửng sốt một chút.
“Công… Công chúa?”
Toàn bộ người trong phủ Công chúa đều biết Nam Nhiễm công chúa cực kỳ chán ghét ám vệ bên cạnh mình.
Nhưng mà hiện tại, vì sao Công chúa lại muốn mang kim sang dược tốt nhất trong phủ Công chúa cho ám vệ kia sử dụng chứ.
Thậm chí tên thị vệ này còn sững sờ, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem Công chúa có ý gì trái ngược hay không.
Nam Nhiễm nhướng mày, liếc mắt nhìn tên thị vệ này một cái.
“Nghe không hiểu?”
Thị vệ vội vàng gật đầu.
“Dạ vâng thưa Công chúa điện hạ!”
Trả lời xong, thị vệ vội vàng chạy đi.
Nam Nhiễm lại phất phất tay áo, hai tay bắt ở phía sau, trở về phòng của mình, tiếp tục ăn uống nghe nhạc.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cho đến đêm khuya, phủ Công chúa hoàn toàn yên tĩnh.
Bóng đêm có chút ẩm ướt, mát mẻ.
Cứ như vậy, Nam Nhiễm chỉ mặc một bộ y phục, đi tới căn phòng rách nát cách tẩm điện của cô xa nhất.
Đáng ra ám vệ nên bên cạnh bảo vệ cô, nào ngờ lại bị đày đến một gian nhà tranh rách nát, từ đó có thể thấy được nguyên thân chán ghét Hàn Tư nhiều như thế nào.
Nam Nhiễm vừa mới bước vào trong phòng, người trên giường lập tức mở mắt.
Một giây sau, người trên giường biến mất, ‘vèo’ một tiếng xuất hiện ở trước mặt Nam Nhiễm, một thanh chủy thủ đặt trên cổ của cô.