Sau đó liền đập mạnh xuống đất.
Chỉ là, đợi nửa ngày sau cũng không nghe được tiếng đập mạnh.
Nhìn qua liền phát hiện, không biết từ lúc nào mà nam tử vốn đang đả tọa kia đã mở mắt.
Bàn tay của anh vừa vặn đặt ở phía dưới đầu cô, dễ dàng tiếp được.
Hai người này, chính là Quân Lâm và Nam Nhiễm.
Con ngươi màu vàng nhạt của Quân Lâm quét một vòng trên người Nam Nhiễm.
Phát hiện nữ nhân này coi y bào của mình thành tấm chăn quấn quanh người.
Anh nhìn một màn này mà không biết nên nói như thế nào, môi mỏng câu lên thành một độ cong rất nhạt, thế nhưng rất nhanh, ý cười kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ngón tay anh hơi giật giật, ống tay áo giống như làn nước trong trượt xuống người Nam Nhiễm.
Anh đưa tay ôm lấy người trong lòng, đi lên giường.
Cẩn thận nghĩ lại, Quân Lâm cũng cảm thấy có chút thần kỳ, anh không ngờ rằng cũng có một ngày mình chịu tiếp nhận nữ nhân cứ mãi dây dưa, quấn quýt, không chút cố kỵ làm phiền mình, hơn nữa anh còn không có cảm giác phiền nhiễu, thậm chí còn cảm thấy không tệ lắm.
Anh đi tới bên giường, khom lưng đặt người nằm xuống.
Anh vừa định rời đi thì nữ nhân kia lại nhận ra ý định của anh.
Cô vẫn còn mơ màng ngủ, đưa tay nắm lấy cánh tay anh.
Còn nói thầm một câu:
“Dạ Minh Châu.”
Quân Lâm nghe lời nói ra từ miệng cô, yên lặng một hồi.
Anh nhìn cô gái này lại muốn ngủ, đột nhiên vươn tay, nhéo nhéo cằm cô.
“Ta gọi là Quân Lâm.”
Anh nói xong, nhìn Nam Nhiễm không có phản ứng gì, trên tay thoáng dùng sức, lắc lắc.
Nam Nhiễm bị anh lay tỉnh, nhìn khuôn mặt Quân Lâm trước mặt khiến cô chợt thoáng bối rối.
“Hả?”
Giây tiếp theo, liền nghe thấy anh lặp lại một lần nữa.
“Ta tên là Quân Lâm.”
Nam Nhiễm thuận miệng đáp một tiếng.
“Ừm.”
Sau đó cô lại muốn ngủ tiếp.
Kết quả vừa nhắm mắt lại, cô lại bị lay tỉnh.
Nhìn khuôn mặt lãnh đạm không có bất kỳ biểu tình nào, cánh môi mỏng lạnh của anh khép lại.
“Ngươi tên là gì?”
Con ngươi màu vàng nhạt thu hết bộ dáng khốn đốn của Nam Nhiễm vào đáy mắt.
Nam Nhiễm mơ màng một lúc.
“Nam Nhiễm.”
Sau khi nói xong, cô bỗng nhiên ngồi dậy, hai tay ôm lấy cổ Quân Lâm, kéo anh nằm xuống giường cùng mình.
Mí mắt Quân Lâm khẽ động, thế nhưng anh cũng không đẩy Nam Nhiễm ra.
Anh nương theo lực đạo của cô, khom lưng tùy ý để cô ngã xuống giường.
Thậm chí anh còn không suy nghĩ, liền đưa tay ôm eo cô.
Đợi đến khi anh kịp phản ứng lại thì nữ nhân đang ngủ đã bị anh ôm vào trong lòng.
Anh nhìn bộ dáng cô đi vào giấc ngủ, ánh mắt lại rơi xuống tay mình.
Anh sững sờ trong chớp mắt.
Bất tri bất giác, trong đầu anh đã có hình dáng nữ nhân này.
Thậm chí ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Quân Lâm nhìn cô, lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Biến hóa nhiều như vậy là điều anh chưa bao giờ trải qua.
Anh cần phải hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nghĩ vậy, mí mắt anh rũ xuống, che khuất con ngươi màu vàng nhạt trong mắt.
Nam Nhiễm ngủ một mạch đến tận khi trời tối.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, đột nhiên phát hiện không thấy Quân Lâm đâu.
Cô đã từng gặp qua tình huống này.
Cho nên lúc tỉnh lại, cô buồn chán đến chết, bắt đầu đi dạo chung quanh cung điện này.
Nhưng mà Dạ Minh Châu này vừa biến mất liền biến mất hơn nửa tháng.
Tâm tư chờ đợi Dạ Minh Châu của Nam Nhiễm cũng dần dần có chút nôn nóng.