Thừa dịp Tô Yên không ở bên cạnh, Nam Nhiễm mặc bộ trang phục màu hồng, mái tóc màu đen xõa tung, tựa vào dưới tàng cây hợp hoan trong tẩm điện của Tô Yên, tẩy não Tiểu Lam Cầu một trận.
“Ngươi thích ở cùng với Đậu Phộng đúng không?”
Tiểu Lam Cầu vừa nghe đến đây đã bắt đầu cao hứng, bay lên giữa không trung.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại của Nam Nhiễm nhếch lên, cười híp mắt:
“Vậy ngươi dẫn ta đến tẩm điện của người đàn ông kia đi, chờ đến khi ta dẫn hắn về địa lao thì ngươi và Đậu Phộng sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Ta sẽ đi rất nhanh, đảm bảo sẽ không để Tô Yên phát hiện.”
Đầu tiên Tiểu Lam Cầu rất cao hứng, sau đó liền bắt đầu do dự, thoạt nhìn không còn hăng hái như trước, nó lăn qua lăn lại dưới nền đất.
Yên Yên không cho nó đi đến cung điện của người đàn ông kia nữa.
Nó phải nghe lời Yên Yên.
Nam Nhiễm thấy bộ dáng khuyên can mãi cũng không chịu giúp đỡ của nó, cô giơ tay lên tóm lấy Tiểu Lam Cầu, đập nó lên cây.
Vừa đập vừa đe dọa.
“Không giúp ta thì về sau ngươi sẽ không bao giờ gặp lại Đậu Phộng nữa, ta sẽ chôn Đậu Phộng xuống đất, để nó vĩnh viễn không xuất hiện!”
Dưới sự ‘nửa uy hϊếp, nửa khen thưởng’ của Nam Nhiễm, Tiểu Lam Cầu đành phải kéo lê thân thể tàn tạ của mình, dẫn cô đi tới cung điện của người đàn ông kia.
Trong nháy mắt khi Tiểu Lam Cầu dẫn cô tới nơi, Nam Nhiễm lập tức ném Tiểu Hắc Cầu đến bên cạnh Tiểu Lam Cầu.
Cô khom lưng tìm trong tẩm điện một hồi lâu, tìm hơn nửa ngày cũng không tìm được người đàn ông phát sáng kia.
Trong l*иg ngực của cô còn cất giấu một ít đồ, dẫn đến việc thắt lưng quanh áo hơi rũ xuống, cảm giác như đồ vật bên trong sắp rơi ra.
Cô lần mò thật lâu, rốt cuộc phải quay trở lại gian phòng đầu tiên.
Không biết vì sao mà cửa tẩm điện này lại được đóng chặt.
Cô vươn tay đẩy cửa ra, khom lưng đi vào.
Vòng qua bình phong bạch ngọc, sau đó liền thấy được người đàn ông kia đang nằm trên giường.
Anh đang ngủ.
Anh nằm trên giường, dáng vẻ rất yên tĩnh, tựa hồ không nhận ra là cô đã đi vào.
Nam Nhiễm vừa nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường tản ra ánh sáng vàng, hai mắt lập tức sáng lên.
Vừa rồi còn rất cảnh giác, cô khom lưng đi về phía trước.
Đảo mắt đã đứng thẳng trước người ta.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông này hồi lâu.
Rất lâu sau, cô mới ngồi xuống giường, vươn tay sờ vào.
Kết quả vừa chạm vào một tí, cô đã bị người ta trở tay nắm lấy.
Một giây sau, tay của cô bị người đàn ông kia nắm chặt lấy, phảng phất như muốn lật tẩy chuyện cô lén lút sờ mó người khác.
Người đàn ông kia mở mắt, hơi nghiêng đầu.
Con ngươi màu vàng nhạt đạm mạc đảo qua trên người Nam Nhiễm.
“Lá gan ngươi không nhỏ nhỉ.”
Giọng nói không chút phập phồng, cất lời từ cánh môi mỏng kia.
Nam Nhiễm nhìn thẳng vào anh.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi môi kia khẽ đóng lại, chứ cô không nghe được anh đang nói cái gì.
Cô cảm thấy thân thể của mình đã lâu không được lưu thông khí huyết, giờ lại bắt đầu xao động.
Nóng bỏng, thiêu đốt đến nỗi cả người cô vừa đau vừa nóng.
Cô nhịn không được vươn tay, sờ sờ ngực mình.
Không có gì đập ở đó cả.
Cô lấy lại tinh thần.
À, đúng rồi, cô không có tâm.
Đôi mắt đen như mực của cô nhìn thẳng vào anh.
Sau đó, cô lấy từ trong người mình ra hai viên Dạ Minh Châu.
Đưa tới trước mặt người đàn ông kia.
“Cho ngươi.”
Hai viên Dạ Minh Châu kia cũng không phải là loại châu phát ra ánh sáng mờ mịt bình thường.