Chương 9: Tận mắt chứng kiến cái chết của Phương Chu Diêu

Giấc mơ đêm nay nặng nề hơn hai ngày trước, u ám phiền muộn.

Hình ảnh của những giấc mơ có màu xám, như thể nó đang báo trước điều gì?

Trong mơ, Dư Phiêu Phiêu nhìn thấy Phương Chu Diêu đã hoàn toàn phá hỏng công ty Trịnh Dịch, hủy diệt cuộc đời Trịnh Dịch, cuộc sống một lần nữa trở về bình thường.

Anh trở lại trấn Bách Lý, ngồi một ngày dưới gốc cây dương thụ trong tiểu khu.

Anh trở về nhà của Dư Hàng, sống trong một ngôi nhà ẩm ướt mốc meo trong hai ngày. Sau đó, bán ngôi nhà.

Phương Chu Diêu trở lại thành phố S, bán cổ phần và tài sản cá nhân của anh trong công ty, một nửa chuyển cho mẹ anh ở nước ngoài, một nửa cho anh em hợp tác của anh, tự mình một thân một mình.

Khi người anh em hỏi anh ta, "Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?"

Mắt anh bình thản, cười nói: "Tính tính toán toán, cần phải đi."

Người anh em lại hỏi: "Đi đâu vậy?, Khi nào cậu trở lại?"

Anh lắc đầu, chỉ mỉm cười, không trả lời.

Nhìn kỹ, dáng tươi cười rong chơi, giống như là buông xuống...

Trong mơ, tầm mắt Phiêu Phiêu theo anh đi, giống như cùng một thế giới với anh, lại phảng phất có một tấm bình phong ngăn cách cô và Phương Chu Diêu.

Cô dường như đứng bên cạnh anh, gần đến mức có thể thấy rõ biểu tình từng giây từng phút trên mặt anh, nhưng mà, đưa tay lại không chạm tới được.

Sau đó, cô thấy Phương Chu Diêu trở về nhà của mình. Chính là nơi đó, nơi anh giam lỏng cô, cũng là nơi cô đốt than tự sát.

Kể từ khi cô qua đời, biệt thự đã trở thành một ngôi nhà trống rỗng, không ai dám đến gần nơi này, chỉ có anh trở lại.

Anh đến căn phòng đã chết của cô, đóng cửa và cửa sổ, ngồi trên cửa phiêu bệ mà cô đã từng ngồi, và sau đó đốt than củi trong chậu inox.

Đến lúc này, Dư Phiêu Phiêu mới nhận thức được, thì ra anh tính toán tất cả, là vì tự sát!

Không... Anh không thể!

Cô căn bản không thể lý giải, tại sao anh lại đột nhiên làm như vậy?

Trong mơ, Dư Phiêu Phiêu liều mạng búa một bức tường vô hình trước mắt, liều mạng tới gần anh, liều mạng gọi anh, liều mạng ngăn cản hành vi tự sát của anh.

Nhưng là, cô giống như một người ở một thế giới khác, giống như một con ma!

Cô không thể chạm vào anh!

Carbon monoxide trong không khí dần dần nuốt carbon dioxide, không gian mang lại cảm giác nghẹt thở, mang lại cảm giác buồn ngủ.

Dư Phiêu Phiêu tận mắt nhìn thấy Phương Chu Diêu đang ngồi trên cửa sổ, từng trang từng trang lật nhật ký rồi từ từ rơi vào giấc ngủ sâu, carbon monoxide dần dần phai nhạt, lấy đi hơi thở sinh mệnh của anh...

Cô gào thét ở một bên, kêu điên cuồng, nước mắt của cô như mưa, trái tim đau đớn như bị đào rỗng ... Cô làm sao dám tin được, cô sẽ dùng phương thức này, tận mắt nhìn anh chết đi?

Không... Không, cô không... Không, cô không thể... Phương Chu Diêu!

...

Dư Phiêu Phiêu cơ hồ là giãy dụa tỉnh lại...

Cô tỉnh lại từ trong giấc mơ, trên mặt tràn đầy nước mắt, cảm xúc vẫn sụp đổ như cũ.

"Không có việc gì a, không có việc gì đâu con, nằm mơ mà thôi, nằm mơ."

Vài phút trước, Dư Hàng ở phòng bên cạnh nghe cô hét lớn, bị tiếng kêu của cô đánh thức, vội vàng phá cửa phòng, đánh thức cô dậy.

Đứa nhỏ khóc tới mức một mặt đều là nước mắt, có lẽ đây là một cơn ác mộng khủng khϊếp!

Bàn tay rộng lớn của Dư Hàng vỗ nhẹ sau lưng cô, ông cũng đau lòng không chịu nỗi ...

"Ba, con xin lỗi ba..."

Dư Phiêu Phiêu ôm chặt góc chăn, nước mắt tuôn rơi, giống như hạt châu, từng viên từng viên một rơi xuống.

Dư Hàng nghe khônghiểu. Ông suy nghĩ một chút, cho rằng cô đang xin lỗi cha ruột đã qua đời của mình.

"A ~ không có việc gì không có việc gì a ~"

Lập tức bừng tỉnh, tiếp tục trấn an cô, "Ba con ở trên trời có linh thiêng, khẳng định không trách con! Không sao đâu, không sao đâu..."

Dư Phiêu Phiêu trốn vào trong chăn, yên lặng khóc một lúc lâu.

Cô không có cách nào giải thích nỗi buồn của mình với Dư Hàng, không có cách nào xin lỗi hai cha con họ ở kiếp trước, sám hối và đau buồn của cô chỉ có thể tồn tại trong trái tim mình.

Nếu như sớm biết, trên đời này có hai người đàn ông thật lòng đối đãi với cô như vậy, cô làm sao nỡ rời khỏi bọn họ?

Kiếp trước, cô vẫn cho rằng, trong bóng tối kia chỉ có một mình cô. Đột nhiên ánh sáng xuất hiện trong bóng tối này, ngắn ngủi.

Bởi vì bọn họ quang mình cho cô hy vọng, lại không để cho cô nắm chặt, biến mất thật nhanh.

Vì vậy, sau đó mặc dù có một tia ánh sáng chiếu vào thế giới u ám của cô, cô cũng không dám đi theo.

Cô đã sai... Cô biết cô ấy đã sai rồi.

......

Buổi sáng ngày đầu tiên của năm học, Dư Phiêu Phiêu đến trường với đôi mắt sưng húp.

Vốn Dư Hàng thấy cô trạng thái kém như vậy, muốn nói giúp cô xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều lại đưa cô đi học.

Tuy nhiên, cô từ chối. Cô sẽ đi học. Cô ấy muốn nhìn thấy Phương Chu Diêu.

Cho dù không phải kẻ ngốc kiếp trước kia, cô cũng muốn nhìn thấy anh. Chỉ cần nhìn thấy anh còn sống...

Đến trường, Dư Phiêu Phiêu rốt cục cũng nhìn thấy Phương Chu Diêu.

Em gái của Dư Hàng là Dư Phi, là giáo viên trường trung học Bách Lý, lần này vừa vặn dẫn học sinh lớp 12, cho nên, sắp xếp Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu cùng một lớp.

Chuyện đầu tiên đến lớp, Dư Phi xếp chỗ cho cả lớp. Dưới sự an bài riêng tư của cô, Dư Phiêu Phiêu ngồi cùng Phương Chu Diêu.

Tất cả, giống như kiếp trước.

Hôm nay Phương Chu Diêu mặc một thân màu đen, trên người khắp nơi đều có Thập Tự Giá các loại phụ kiện không chính thống, hơn nữa mái tóc của cậu, rất quê mùa.

Bất quá cậu tự cảm giác hẳn là rất tốt, dù sao biểu tình vẫn rất giả vờ.

Đôi mắt nhìn người, luôn luôn có một cảm giác coi thường người khác.

Sắp xếp xong chỗ ngồi, Dư Phi gọi mấy bạn cùng lớp đến văn phòng giúp mang sách đến lớp học.

Khi cô rời đi, lớp học nổ tung.

Nhóm học sinh lớp 11 này, mở ra quá trình giao tiếp giữa các cá nhân, nhao nhao chào hỏi bạn cùng bàn, trước sau bàn, quen biết lẫn nhau.

Phương Chu Diêu nghẹn rất lâu, rốt cục lúc này nhịn không được hỏi cô,

"Này nhóc con, cậu khóc sao?"

Dư Phiêu Phiêu: "???" Nhóc con?

Cậu đang nói chuyện với cô ấy à?

"Này, tên cậu là gì?" Lúc này, nữ sinh tóc ngắn ngồi ở bàn trước Dư Phiêu Phiêu quay đầu chào hỏi cô.

Dư Phiêu Phiêu lập tức nhìn nữ sinh phía trước, "Dư Phiêu Phiêu."

Nữ sinh tóc ngắn cười hì hì trả lời, "Tôi là Hoàng Bảo Bảo, chúng ta đều là tên abb! Thật sự là hữu duyên a!"

Dư Phiêu Phiêu gật đầu, "Ừm."

Kỳ thật nàng còn nhớ rõ Hoàng Bảo Bảo, kiếp trước các cô cũng là bàn trước sau, là một cô gái rất đáng yêu.

Tuy nhiên, không có giao tiếp nhiều.

Dư Phiêu Phiêu kiếp trước, không có bạn bè gì.

Bên cạnh, Phương Chu Diêu nhướng một bên lông mày, có chút không vui nhìn chằm chằm Dư Phiêu Phiêu.

Đứa nhóc này cư nhiên chào hỏi người khác, cũng không nói chuyện với cậu? Chuyện này có tin được không?

Hoàng Bảo Bảo lại quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn, Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu lâm vào tình cảnh yên lặng.

Phương Chu Diêu cảm thấy, cô không nói chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động nói với cô, mất đẳng cấp.

Dư Phiêu Phiêu lại chỉ nhìn chằm chằm cậu thất thần.

Trong đầu cô, một mực hiện lên Phương Chu Diêu 28 tuổi, thường xuyên chồng lên khuôn mặt 14 tuổi trước mắt, hoảng hốt, thật thật giả giả...

"Khụ."

Chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của cô, Phương Chu Diêu ho ra tiếng, quay đầu chuyển sang bên kia, lộ ra một cái ót cho cô.

Cậu chính là không cần nói trước, cậu phải cao lãnh!

"Cậu vừa rồi, có phải gọi tôi là nhóc con hay không?" Dư Phiêu Phiêu rốt cục lên tiếng hỏi cậu.

Phương Chu Diêu lúc này quay đầu, phản ứng rất nhanh lại biết rõ còn cố hỏi, "Cái gì?"

Dư Phiêu Phiêu lặp lại câu hỏi, "Vừa rồi, cậu gọi tôi là nhóc con sao?"

Một chân của Phương Chu Diêu run rẩy, một bộ như vậy, "Có vấn đề?"

Dư Phiêu Phiêu sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cảm thấy có chút buồn cười. Cô bị đứa nhóc 14 tuổi gọi là một đứa nhóc?

"Tôi là Dư Phiêu Phiêu, cậu gọi tôi là Phiêu Phiêu là được rồi." Cô nói.

Phương Chu Diêu đáp lại, "Tôi không muốn biết tên cậu là gì."

Dư Phiêu Phiêu nhìn ra trên mặt cậu quật cường cùng cố ý đùa giỡn, cậu bé 14 tuổi trong mắt cô, trong suốt như một tờ giấy.

Hóa ra, nhìn vào trẻ em với con mắt của người lớn, thực sự có thể nhìn thấy một cái gì đó khác nhau.

Dư Phiêu Phiêu không chút keo kiệt khen cậu một câu, "Răng hổ của cậu rất đáng yêu."

Phương Chu Diêu mím môi, không muốn nói chuyện nữa.

Cậu ta cảm thấy rằng cô đang cười nhạo cậu! Cậu ghét nhất hàm răng không chỉnh tề này của, răng hổ xấu xí!

...

Răng hổ là răng khểnh đúng không mọi người?

À, tiểu hài tử mình đổi lại bằng nhóc con nha. Nghe đáng yêu hơn ~