Chương 6: Mơ thấy anh khóc trước bia mộ của cô

Vào buổi tối khi Dư Hàng về, Dư Phiêu Phiêu đang chuẩn bị cơm tối.

Đối mặt với một bàn ăn thịnh soạn, một bên Dư Hàng cảm thấy đau lòng cho sự hiểu chuyện của Dư Phiêu Phiêu, một bên cảm khái, "Ngại quá...ai nha...ta đã lớn như này mà lại để cho một đứa bé chiếu cố a."

"Con ơi, con hiểu chuyện bao nhiêu chứ? Tuổi còn nhỏ mà có thể làm cả một bàn ăn như vậy." Dư Hằng khen ngợi Dư Phiêu Phiêu, một bên nghĩ đến thằng nhóc 14 tuổi phá gia chi tử của mình.

Cả hai đều 14 tuổi. Đều là học sinh cấp hai.

Có thể vừa chơi Tiểu Bá Vương, một bên do mẹ nó đút từng miếng cơm.

Chậc..chậc..chậc

Không so sánh, không tổn thương.

"Ba đi rửa tay đi, con dọn cơm." Dư Phiêu Phiêu mặc tạp dề từ trong bếp bước ra, mĩm cười ngoan ngoãn.

Cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa cao, lộ ra vầng trán đầy đặn, ngũ quan không kinh diễm, nhưng lại mềm mại ngọt ngào, khí chất thanh tao như đóa hoa huệ tươi tắn, tao nhã.

So với chiều cao 6 cm của con trai mình, kiểu tóc ăn mày nhỏ cũng che mất một bên mắt ...

Ặc ...không thể so sánh được. Con trai chính là một con rùa.

"Phiêu Phiêu, sáng mai ba nhất định làm điểm tâm cho con!" Dư Hàng bỏ lại một câu như vậy trước khi vào phòng tắm.

Dư Phiêu Phiêu biết ngày mai nhất định ông không dậy nổi, chỉ cười, “Ba, sáng mai ba cài mấy giờ cho đồng hồ báo thức?” Trong phòng tắm, Dư Hàng vừa rửa tay vừa nói, “Đồng hồ báo thức lúc 7 giờ. Sáng nay ngoài ý muốn nên ba đã tắt, ngày mai sẽ không như vậy nữa!"

Dư Phiêu Phiêu nói, "Sáng mai con sẽ gọi ba. Có vẻ như hôm nay ba chưa đánh răng..."

Dư Hàng: "... " Mất mặt quá.

Hai ba con ăn cơm tối cùng nhau. Dư Hàng vô thức lấy một chai bia từ trong tủ lạnh ra, bị ánh mắt của Dư Phiêu Phiêu dọa trở về.

Con bé không cho ông uống.

Ông bị cô quản lý a.

...

Năm giờ sáng hôm sau, Dư Phiêu Phiêu tỉnh dậy từ trong mơ.

Lại là một giấc mơ dài. Trong mơ, chính là cảnh nối tiếp của kiếp trước.

Cô nằm mơ thấy sau khi chết, Phương Chu Diêu đem Bạch Sanh Nhi kiện ra toà, vận dụng tài sản trong tay anh, toàn lực đả kích Bạch Sanh Nhi.

Không chỉ như thế, anh còn xuống tay với Trịnh Dịch, nhà đầu tư phía sau Bạch Sanh Nhi, đối đầu giữa nhà đầu tư và tư bản.

Anh đã thắng! Anh đã thắng tất cả.

Trong mơ, anh thoạt nhìn rất âm ngoan, không từ thủ đoạn, hạ kế hạ thủ, móc ra vốn liếng của mình đập phá tài sản của Trịnh Dịch. Giấc mơ này, hình ảnh cuối cùng là đám tang của cô... Là anh giúp cô tổ chức tang lễ, cũng chỉ có một mình anh ra đưa tang, bởi vì cô không có người thân, không có bạn bè.

Cũng là anh, rơi nước mắt trước bia mộ của cô, khóc như một đứa trẻ. Cô thấy rất rõ ràng...

Cô rõ ràng nhìn thấy anh khóc đến gân xanh nổi lên, toàn thân run rẩy, phảng phất trong sinh mệnh có cái gì đó rất yếu bị rút khô.

Anh nói rằng, trong thế giới của mình không còn ai cả.

Vừa tỉnh lại, Dư Phiêu Phiêu cũng là một mặt đầy nước mắt. Cuộn mình trong chăn, cô không dám hồi tưởng lại, nhưng lại rất rõ ràng, nghĩ đến trong mơ, bóng dáng anh cô đơn như bị vứt bỏ.

Phải. Năm đó, 28 tuổi, anh không có ba, còn mẹ đã ra nước ngoài và có gia đình riêng của mình.

Anh chỉ có một thân một mình.

Anh đã viết trong nhật ký của mình, anh ở lại là vì cô. Anh làm đạo diễn muốn cho cô một bộ phim, nội dung phim là chàng thiếu niên lặng lẽ bảo vệ cô gái, đến khi cô trưởng thành, đến khi cô già đi.

Tên phim: 《Tiểu Phương Tâm》

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Khóc hơn nửa tiếng, Dư Phiêu Phiêu mới giãy dụa rời giường, mang theo đôi mắt sưng phù đi rửa mặt.

Nhìn mình 14 tuổi trong gương, khóe miệng cô khẽ nhếch lên nụ cười, gương mặt khóc đến đỏ bừng này, cười rất xấu.

Đột nhiên cô rất nhớ anh.

Dư Phiêu Phiêu đi tới phòng khách, ma xui quỷ khiến cầm lấy điện thoại, gọi đến số nhà anh. Sau khi anh rời đi ngày hôm qua, cô kiểm tra nhật ký cuộc gọi và lưu lại số điện thoại của anh.

Biết là rất sớm, nhưng...

Phải, điện thoại đã thông...

"Cái gì vậy?" Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, là mẹ của Phương Chu Diêu.

Dư Phiêu Phiêu ỉu một tiếng, không dám nói chuyện.

"Có chuyện mau nói!" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, tưởng là Dư Hàng gọi điện thoại tới, trong lòng ôm oán hận chồng cũ, bởi vậy ngữ khí cũng không tốt.

Dư Phiêu Phiêu không nói lời nào.

Cô biết rằng sự im lặng có thể thay thế nhiều hơn vào lúc này. Cô mà lên tiếng, ngược lại sẽ có chuyện.

"Dư Hàng ông có tật xấu a! Sáng sớm gọi đến không nói lời nào, nghĩ rằng tôi nhàn rỗi sao! Bệnh thần kinh!”

Tút..tút.. Điện thoại, cúp máy rồi.

Đầu kia cúp máy, nữ nhân tuy rằng ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng tâm tình lại không tệ.

Phụ nữ đều thích suy nghĩ nhiều, cho nên, bà cũng cho rằng, nhất định là chồng cũ nhớ nhung như thủy triều, nhịn không được gọi điện thoại lại không dám nói chuyện.

Đó là lý do tại sao tâm tình của người phụ nữ rất tốt.

Nghe thấy bên kia cúp máy, Dư Phiêu Phiêu mới buông điện thoại xuống.

Thu thập cảm xúc, cô cũng tiếp tục phải đối mặt với cuộc sống 14 tuổi.

Làm xong bữa sáng, gõ cửa gọi Dư Hàng dậy.

Đồng hồ kêu từ bảy giờ đến bảy giờ tám phút, Dư Hàng đầu tổ chim, mơ mơ màng màng rời giường.

"Sớm, ba lại lại không kịp làm điểm tâm cho con, cho con tiền này đi ra ngoài ăn đi. Bánh bao ở đầu ngõ cũng ngon." Dư Hàng mờ mịt nói.

"Con đã làm bữa sáng. Ba, ba đi đánh răng đi, đánh răng xong thì ăn." Dư Phiêu Phiêu cười nói.

"Ai... tội lỗi. Ngày nào cũng để con chăm sóc..." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Dư Hàng vẫn thoải mái hưởng thụ bữa sáng do cô nấu.

Hôm nay, ông để lại 100 tệ cho Dư Phiêu Phiêu, bảo cô đi dạo bên ngoài, mua chút đồ dùng học tập,ngày mai khai giảng.

Sau khi Dư Hàng đi làm, Dư Phiêu Phiêu cũng cầm tiền đi ra ngoài.

Thay vì mua đồ dùng học tập, cô đã đi đến một cửa hàng guitar, muốn mua một cây đàn guitar, bắt đầu với âm nhạc, từ từ bước vào làng giải trí.

Kiếp trước, cô liều mạng dùng vốn liếng trong làng giải trí. Kiếp này, cô muốn trở thành nhà tư bản, cũng phải đứng vững trong giới giải trí, còn phải làm lại 《Tiểu Phương Tâm》

Cô đã thử qua 《Tiểu Phương Tâm》 đọc kịch bản đầy đủ.

Những gì anh muốn quay, cô đều biết.

Guitar cũng khá đắt.

Trong cửa hàng guitar này, một cây đàn guitar có giá từ 500 đến 3.000 đô la.

Lúc trước trưởng thôn đưa cho cô 500 tệ, xem như là giúp đỡ.

Đúng lúc, tiền của ba nuôi ở đây thêm mấy chục tệ, mua một cây đàn guitar hơn năm trăm.

Ông chủ của cửa hàng guitar đang chuẩn bị giúp cô điều chỉnh, kết quả phát hiện ra rằng Dư Phiêu Phiêu đã ngồi ở chỗ đó tự mình làm.

Cô làm rất thành thạo.

Kiếp trước, cô bởi vì đắc tội Vương Trung Kiệt bị phong sát tám năm. Không có thời gian công việc, cô đã học được rất nhiều thứ, còn tham gia diễn rất nhiều sân khấu kịch.

Phương diện âm nhạc cũng học rất giỏi, đi tham gia 《Giọng hát hay Hoa Hạ》, lấy thân người nghiệp dư một lần nữa xông trở về.

Tuy nhiên, bầu cử vừa qua khỏi, bị công ty phát hiện, khiển trách cô tự ý tiếp nhận hoạt động, vi phạm hợp đồng, đe dọa đòi bồi thường khiến cô phải rời khỏi cuộc thi.

Dư Phiêu Phiêu chỉnh giai điệu guitar tốt, tùy ý chơi một bài hát do cô viết, giai điệu nhẹ nhàng, rất có hương vị!

Ông chủ và nhân viên của cửa hàng guitar đều bị cô hấp dẫn, mấy đôi mắt trợn tròn, ngạc nhiên lại say mê, dường như không thể tin được, một cô bé ôm guitar nhìn rất miễn cưỡng, cư nhiên lại chơi trơn tru như vậy!

"Tiểu cô nương, cô đàn tốt a!"

Vừa kết thúc, ông chủ vỗ tay cho cô, giơ ngón tay cái lên, "Cô chơi bài hát gì vậy? Thật dễ nghe! ”

Dư Phiêu Phiêu cười khẽ, "Dễ nghe là được rồi.”

Đó là bài hát của chính cô a.

Trước đây không có cơ hội để người khác thưởng thức, bị công ty chèn ép.

Cô cảm thấy hạnh phúc khi nghe được những lời khen ngợi từ người khác.

Lắp đặt guitar xong, Dư Phiêu Phiêu cõng guitar đi trên đường, lúc này mới chuẩn bị đi mua đồ dùng học tập.

Trên đường, cô đi không nhanh không chậm, thân hình nhỏ bé cõng cây đàn guitar lớn, thoạt nhìn rất bất hòa, nhưng lại có loại khí chất tiêu sái của nhạc sĩ.

Ở góc đường, Phương Chu Diêu đạp xe đạp qua, vừa vặn đối diện với cô

—— Rẽ vào góc đường, Phương Chu Diêu dẫm chân, dừng xe, quay đầu lại...

"Tiểu hài tử?!" Cậu nói.

...

Đứa trẻ nghe cứ sao sao, nên mình để nguyên văn là tiểu hài tử nhé!

Hôm nay lại có một bạn lọt hố, rất có động lực, tặng một chương nữa a