Edit&Beta: VyVy
...
Cả ngày nay, vị trí bên cạnh Dư Phiêu Phiêu trống rỗng.
Phương Chu Diêu, một ngày không đến lớp.
Dư Phiêu Phiêu sớm đã không có tâm tư đi học, cô ở trong phòng học này, có thể nói mỗi phút mỗi giây như ngồi trên đống lửa.
Hận không thể lập tức điều tra rõ ràng chuyện này, tìm được anh, nhìn thấy anh...
Thế nhưng, cô bây giờ là học sinh, trên người còn cõng cái danh của học sinh, huống chi còn là học sinh giỏi, căn bản không thể rời khỏi lớp học.
Vào buổi trưa, nhà trường quản lý bữa ăn trưa của các bạn cùng lớp trong căng tin.
Cho nên, Dư Phiêu Phiêu cũng không ra được.
Cô đã tìm giáo viên chủ nhiệm vài lần, muốn hỏi tình hình của Phương Châu Diêu, nhưng mỗi lần trong văn phòng đều không gặp giáo viên chủ nhiệm.
Vì vậy, một ngày dày vò trôi qua ...
Thật vất vả chịu đựng đến tan học, Dư Phiêu Phiêu một giây không ngừng, nhanh chóng đạp xe về nhà.
Về đến nhà, cô lập tức gọi điện thoại cho Phương Chu Diêu.
"Tít..." Chuông reo trong một thời gian dài, và cuối cùng, kết thúc với "cuộc gọi bạn thực hiện tạm thời không ai trả lời".
Dư Phiêu Phiêu lo lắng quá nhiều, lập tức lại gọi điện thoại cho Dư Hàng.
Dư Hàng ngược lại rất nhanh nhận điện thoại, thanh âm bên kia nghe đến có chút mệt mỏi, "Làm sao vậy Phiêu Phiêu?"
Dư Phiêu Phiêu lo lắng nói thẳng: "Ba, ba đi làm chưa? Con muốn nói với anh, Chu Diêu hôm nay cả ngày đều không đến trường, không biết tình huống gì. Ba có biết gì về chuyện này không?"
"Hả...ôi...." Đầu dây bên kia, truyền đến tiếng thở dài nặng nề của Dư Hàng, "Tiểu tử này bỏ nhà ra đi a, ba đều ở bên ngoài tìm một ngày, một chút phương hướng cũng không có a"
"Cái gì ạ?!" Dư Phiêu Phiêu khϊếp sợ, lập tức liền hoảng hốt, "Vì cái gì a? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ba nói cho con biết đi! Cậu ấy bỏ nhà ra đi khi nào? Ba đã báo cảnh sát chưa?"
Đầu dây bên kia, giọng nói của Dư Hàng cũng rất sốt ruột, "Ai nha, con đừng hỏi ba nữa! Đầu ba to quá! Nếu con lo lắng, hãy đi ra ngoài tìm nó! Tìm thấy nhớ để đưa nó về nhà,sau đó gọi cho ba."
"Ồ, vâng ạ... Vậy thì con cúp máy trước."
Dư Phiêu Phiêu sau khi được Dư Hàng nói qua, vội vàng ổn định tâm tư, ra lệnh cho mình không nên quá bối rối, phải trấn định!
Điện thoại cúp xuống, Dư Phiêu Phiêu buông cặp sách, lại vội vàng ra ngoài.
Tình huống của cô không biết, cũng không biết Dư Hàng tìm bao lâu, tìm chỗ nào?
Thậm chí, điện thoại di động cô cũng không có, một chút phương hướng cũng không có...
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn phải tìm.
Phải tìm được anh!
..
Đạp xe đạp, Dư Phiêu Phiêu bắt đầu lắc lư lung tung trong tiểu khu, ánh mắt tìm kiếm bốn phương, tìm kiếm bóng dáng Phương Chu Diêu trong đám người.
Cô thậm chí không biết anh mặc quần áo gì, thật sự khó tìm!
Sau khi đạp xe hai vòng trong khu dân cư, Dư Phiêu Phiêu không còn mục tiêu.
Cô dừng lại ở cửa tiểu khu, trong lòng sớm đã bối rối như ma, nhưng vẫn dùng lý trí dùng sức áp chế, mạnh mẽ làm cho mình bình tĩnh.
Cô đang tự hỏi, anh sẽ đi đâu?
Đâu là nơi anh muốn đi?
Cô biết anh rất rõ...
Dù sao mỗi đêm cô đều mơ thấy anh ở kiếp trước.
Suy nghĩ về anh...
Tình hình hôm nay thực sự là quá khác nhau từ những giấc mơ đêm qua.
Giấc mơ tối qua cũng là một điều tốt đẹp hiếm hoi, nhưng tình hình ngày hôm nay giống như một cơn ác mộng...
Đầu óc Dư Phiêu Phiêu rất rối loạn.
Kiếp trước, anh thích nằm dưới gốc cây dương trong công viên, thích chơi điện tử, thích chơi bóng rổ, cũng thích đi đến quán net.
Anh thích đi quá nhiều nơi, và tất cả đều xa.
Dư Phiêu Phiêu cắn răng, cũng vẫn là đạp xe đi...
Trong một tiếng rưỡi, cô tìm thấy một nơi để chơi điện tử, phòng trò chơi, quán cà phê...
Tất cả đều không có.
Trong lúc đó, cô tìm buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Dư Hàng, Dư Hàng cũng còn đang tìm kiếm lung tung khắp thế giới, không tìm được anh.
Điều này thực sự giống như mò kim đáy biển, thực sự quá khó khăn!
Bầu trời nhanh chóng tối...
Dư Phiêu Phiêu lại đạp xe trở về tiểu khu, đi vòng quanh trong tiểu khu, để cho người không bỏ cuộc tìm kiếm ở khu vực này, kêu hét lên: "Phương Chu Diêu! Phương Chu Diêu!"
Tâm lý cô tìm kiếm dần sắp sụp đổ...
Sau đó, thật đúng là cô tìm được!
Ngay trong công viên của khu dân cư, bên dưới đường trượt của trẻ em, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ ẩn sâu trong đó.
Dư Phiêu Phiêu lúc đầu còn tưởng rằng đứa nhỏ nhà nào nghịch ngợm trốn mèo, sau đó đi vào nhìn, mới phát hiện Phương Chu Diêu lui vào bên trong ngủ.
Vị trí anh trốn thật tốt, vừa vặn bị một bức tường màu lam ngăn trở, chỉ lộ ra một chân.
Tình cờ chân này là chân bị thương...
Dư Phiêu Phiêu thấy anh ngủ ngon như vậy, vốn không nỡ đánh thức anh, chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh.
Nhưng khi cô nhìn thấy vết thương màu đỏ tươi trên đầu gối của anh, cô không nhịn được đau lòng kêu lên,
"Ôi trời..." Thanh âm của cô không lớn, lại đánh thức Phương Chu Diêu đang ngủ không yên.
Mí mắt nặng nề của anh chớp chớp, tầm mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy trước mắt là cô, đôi lông mày kia nhíu thật sâu...
"Tôi bỏ đi...", anh nói.
"Cậu bị sao vậy?" Dư Phiêu Phiêu đau lòng hỏi, "Sao lại như vậy? Sao cậu lại bị thương? Trong người không sao chứ, không có gì khó chịu, phải không?"
"Mặc kệ tôi, tránh đi..." Phương Chu Diêu quay đầu vào trong, ôm chặt lấy thân thể anh, co rúm lại thành một đoàn nhỏ.
Nhìn chàng trai của cô suy yếu thành như vậy, Dư Phiêu Phiêu thật sự là đau lòng không chịu được.
Nhưng cô lại biết anh quy ngô, anh sĩ diện, anh hẳn là không muốn cô nhìn thấy bộ dáng này của anh.
Dư Phiêu Phiêu trầm mặc một lát, mới thật cẩn thận nói: "Đi tới phòng tôi, trốn đi. Cậu chắc chắn không muốn gặp ba mẹ, tôi giúp cậu trốn đi, không để họ phát hiện ra."
Cô chỉ có thể có được sự đồng ý của anh khi đứng ở góc độ của anh.
Cho nên, cô lựa chọn giấu diếm người lớn.
Đầu Phương Chu Diêu chậm Rãi xoay chuyển, không có ánh sáng, nhưng ánh mắt của anh phảng phất mang theo hào quang, lóe ra từng chút tinh quang, giống như là nước mắt, giống như là ủy khuất, giống như là chua xót...
Ôi mẹ ơi...
Dư Phiêu Phiêu thật sự là đau lòng muốn chết.
Cô không dám nói.
Sợ anh cảm thấy, cô thương hại anh, đồng cảm với anh.
Cô còn phải chiếu cố đến lòng tự trọng, buộc cường, mặt mũi của thiếu niên.
...
Dư Phiêu Phiêu mang Phương Chu Diêu bị thương về nhà.
Khi hai người bọn họ về đến nhà, Dư Hàng còn chưa trở về, Dư Phiêu Phiêu đã giấu anh trong phòng cô.
May mắn thay, cô đã chuẩn bị thuốc ở nhà.
Dư Phiêu Phiêu vội vàng xách hòm thuốc trở về phòng, khóa cửa phòng lại, nhỏ giọng nói: "Cậu mau ngồi xuống, tôi cho bôi thuốc cho cậu."
Phương Chu Diêu đứng trong phòng nữ sinh rất không được tự nhiên, anh cũng không dám nhúc nhích, ngửa đầu nhìn xung quanh trong phòng cô.
Dư Phiêu Phiêu kéo anh đến bên giường, bảo anh ngồi xuống, cô thuận thế ngồi xổm xuống trước mặt anh...
"Cậu đừng như vậy..." Phương Chu cực kỳ không được tự nhiên, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với sự thân cận của cô lúc này.
"Trời ạ, vết thương của cậu thật lớn..." Dư Phiêu Phiêu lúc này đã hoàn toàn không thể để ý tâm tình của anh, toàn tâm toàn ý lực chú ý của cô đều ở trên vết thương của anh.
Thật là một vết trầy xước dài, thoạt nhìn cũng rất sâu, theo lý thuyết hẳn là phải khâu lại.
"Chúng ta đi khám bác sĩ đi?" Ngẩng đầu, Dư Phiêu Phiêu hỏi anh.
Phương Chu Diêu lắc đầu, "Không cần."
Hai chữ đơn giản, anh biểu hiện rất kiên quyết, thái độ cũng giống nhau.
Dư Phiêu Phiêu đành phải thuận theo anh, "Được rồi. Tôi trước tiên rửa sạch vết thương cho cậu một chút..."
Cô rửa vết thương cho anh bằng nước oxy già, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thuốc mang lại đau đớn sinh lý, bàn chân của anh không thể kiểm soát được run rẩy...
"Rất đau phải không?" Dư Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn anh.
Phương Chu Diêu cắn chặt môi dưới, điên cuồng lắc đầu.
"Cậu nhịn một chút, đau cũng phải nhịn." Dư Phiêu Phiêu nói.
Phương Chu Diêu cắn chặt môi, không nói lời nào.
Cô tiếp tục cúi đầu bôi thuốc, ánh mắt của anh rơi vào trên người cô, vừa sâu vừa sáng, phảng phất chứa đựng vũ trụ tinh thần.
Cô ấy thực sự, rất dịu dàng.
Làm thế nào cô ấy có thể, tốt như vậy ...
Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy sự dịu dàng như vậy...
...