Chương 25: Vay 50 vạn

Edit&Beta: VyVy

——

Dư Phiêu Phiêu đã sớm nghĩ tới, cô hiện tại 14 tuổi, người có tiền duy nhất bên cạnh có thể tiếp xúc chính là ba nuôi.

Ba nuôi có mấy cửa hàng, tiền bình thường không thích định kỳ gửi ngân hàng, cũng chỉ nằm trong ngân hàng.

Sau khi gửi được một số tiền nhất định, ông sẽ ngay lập tức mua một cửa hàng hoặc một nhà máy...

Hôm nay ông có thể đưa ra 50 vạn cho Dư Sinh, chứng tỏ trong thẻ của ông nhất định còn có tiền.

Mục tiêu ban đầu của cô là ông.

Bởi vậy, một khoảng thời gian chiếu cố cộng thêm trận Hồng Môn Yến tối nay, Dư Phiêu Phiêu thuận thế liền nói ra kế hoạch an bài của cô.

"Ba, con có thể thế chấp căn nhà cho ba không?" Ánh mắt chân thành của Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm Dư Hàng, nói chi tiết: "Con đã nghĩ qua, nếu ba không cho con bán, nhà cửa cũng có thể lấy ra thế chấp. Nhưng thế chấp tồn tại một số tình huống, thứ nhất là nhà, con chưa đủ tuổi nên ngân hàng không đồng ý thế chấp, phải chuyển nhà cho con rồi chuyển cho ba rồi mới được vào ở. Còn khoản vay thế chấp chỉ được một nửa giá nhà ban đầu, thực tế là không đủ, nếu con vay tư nhân thì lãi suất sẽ rất cao. Vậy con có thể thế chấp căn nhà cho ba và ba cho con vay được không? 50 vạn?" Dư Phiêu Phiêu nói một cách có lý, giống như thật sự đã điều tra qua những chuyện này vậy.

Không...

Dư Hàng không dám tưởng tượng, một đứa nhỏ như cô lại biết chi tiết thế chấp nhà!

Cô chỉ mới 14 tuổi!

"Baba, có phải ba cảm thấy con sẽ không trả được tiền không?" Dư Phiêu Phiêu thấy vẻ mặt ông ngơ ngác, không nói lời nào.

Để giành được sự tin tưởng của ông, cô vội vàng tiếp tục nói, "Ba ơi, con viết bài hát có thể kiếm tiền. Ba xem con lần này đem mấy bài hát này mang đi bán, lập tức kiếm được mấy vạn. Miễn là con tiếp tục viết, con sẽ chắc chắn sẽ kiếm được 50 vạn trở về. Con chỉ tạm thời thế chấp ngôi nhà cho ba, chờ con kiếm được 50 vạn, con vẫn phải chuộc lại nhà. Ba có tin con không?"

"Có tin được không?" Dư Hàng ngẩn người đồng ý.

Sau khi phản ứng lại, ông tỉnh táo, không khỏi trợn tròn mắt nói: "Ý con là, để ba cho con mượn 50 vạn để đầu tư vào công ty Dư Sinh?"

"Không phải tất cả đều có ý này." Dư Phiêu Phiêu giải thích chi tiết hơn, "Con không trực tiếp vay ba 50 vạn, con lấy tài sản của con để thế chấp cho ba, vay 50 vạn. Ba có thể dựa theo lãi vay của ngân hàng tính với con khoản nợ này, đến hạn con sẽ trả lại cả gốc lẫn lời cho ba. Ba coi như là cho con mượn số tiền này, thời hạn là một năm, con sẽ trả lại cho ba, đến lúc đó ba lại trả lại giấy chứng nhận nhà đất cho con."

"Ba đây... Làm thế nào mà ba có thể lấy lãi suất của con!" Dư Hàng nghe Dư Phiêu Phiêu nói phân biệt như vậy, cùng khoản nợ này của ông tính toán rõ ràng, ngay cả lãi suất cũng phải có, trong lòng tất nhiên là băn khoăn!

Dư Phiêu Phiêu lại nói thẳng: "Anh em ruột còn phải tính sổ rõ ràng. Hơn nữa, con cũng không phải con gái ruột của ba, những khoản tiền lớn này vẫn phải được tính toán rõ ràng, không thể để cho tình cảm gia đình bị hủy hoại bởi tiền bạc. Vì vậy, lãi suất vẫn phải được cung cấp cho ba."

Dư Hàng vội vàng lắc đầu, "Đừng đừng đừng! Đừng tính lãi với ba! Nào có ba và con gái tính lãi! Ba sẽ không bao giờ lấy lãi."

Dư Phiêu Phiêu liền nở nụ cười, "Cảm ơn ba nguyện ý cho còn vay 50 vạn. Nhưng lãi suất vẫn phải tính, điểm này con kiên trì, ba không cần phải nói."

"Không cần, thật sự không cần! Làm thế nào ba có thể tính toán lãi suất với con! Không phải..." Dư Hàng đẩy tang hai câu sau đó... Ông phát hiện ra rằng ông dường như bị hố?

Ông nói đã hứa sẽ cho cô mượn 50 vạn?

Ông có nói vậy không?

Không phải...

Cái vấn đề cho vay tiền còn chưa đồng ý, như thế nào đã bắt đầu đàm phán lãi suất rồi?

"Ba ba, chiều mai con chỉ có hai tiết học, ba đưa con đến văn phòng công chứng, để công chứng di chúc của bà nội con. Khi nào giấy chứng nhận xuống, tuần sau con sẽ chuyển."

Dư Phiêu Phiêu bên này đã bắt đầu thực hiện kế hoạch, "Chờ sổ nhà của bà nội trở thành tên của con, đến lúc đó con sẽ giao cho ba, hy vọng ba giúp con chuyển 50 vạn cho chú Dư Sinh, con cũng muốn xem danh sách chuyển 50 vạn của ngân hàng."

Cô sắp xếp quả thực... Tuyệt vời!

Dư Hàng trợn mắt há hốc mồm.

Một phút sau, ông chớp chớp mắt mới thu hồi suy nghĩ, chậm rãi cảm thán, "Con thật sự chỉ mới 14 tuổi sao?"

Đây có phải là một sự sắp xếp mà một đứa trẻ 14 tuổi có thể thực hiện?

Một đứa trẻ 14 tuổi có thể suy nghĩ chu đáo như vậy?

Tại sao một đứa trẻ 14 tuổi lại mang hơi thở của xã hội mạnh mẽ như vậy?

Không phải là hơi thở xã hội mà con trai ông và tiểu côn đồ ở cùng một chỗ, là khí tức của nữ tinh anh xã hội chân chính!

Dư Hàng cảm giác lúc này trái tim ông đang đập thình thịch, đối mặt với con gái nuôi 14 tuổi của ông, lại cảm thấy khẩn trương!

"Con thực sự chỉ mới 14 tuổi. Nhưng con biết rất nhiều, ba không nên quá coi thường con nha." Khóe miệng Dư Phiêu Phiêu nhếch lên một nụ cười, rõ ràng nhìn là ôn hòa như vậy, lại làm cho Dư Hàng cảm giác... Đặc biệt khó để nhìn thấu cô.

Dư Hàng nuốt nước bọt, "Vậy con... Thực sự lấy 50 vạn để đầu tư vào công ty Dư Sinh? Con có chắc là đã nghĩ ra điều đó không? Xác định không phải là bị Dư Sinh tẩy não?"

Dư Hàng hôm nay chuyển 50 vạn cho Dư Sinh, trong lòng ông đều vô số lần sinh ra nghi vấn với mình, luôn cảm thấy mình là uổng phí 50 vạn này!

Số tiền này là để mua bài học cuộc sống cho Dư Sinh. Kết quả không nghĩ tới, con gái nuôi này của ông cũng coi trọng việc làm ăn của Dư Sinh kia như vậy!

Cư nhiên còn cùng hắn ký hợp đồng 50 vạn, còn cùng hắn vay tiền?

Dư Hàng hồi tưởng lại chuyện hôm nay, nhất thời cảm thấy đầu óc tổng biên tập tạp chí của ông không đủ dùng...

Nếu Dư Phiêu Phiêu không phải thông qua ông mới biết được Dư Sinh, mới nghe nói qua kế hoạch khởi nghiệp của Dư Sinh, Dư Hàng đều hoài nghi hai người bọn họ có phải hợp lại với nhau để lừa tiền ông hay không?

Nhưng hết lần này tới lần khác, là ông giới thiệu con gái với Dư Sinh, ông chính là người trung gian!

Dư Hàng nghĩ nghĩ, đều cảm thấy thế nào không đúng!

Điều gì không đúng?

Tại sao ông phải đưa 100 vạn?

Ông không thể nghĩ ra.

Dư Phiêu Phiêu ngồi đối diện ông, ánh mắt kiên định gật đầu với ông, "Con xác định, ba ba. Mặc dù con chỉ mới 14 tuổi, nhưng con biết nhiều hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Con muốn giành chiến thắng trên vạch xuất phát của cuộc sống, vì vậy con sẽ làm những gì trẻ em cùng tuổi sẽ không làm. Nếu như kinh doanh thua lỗ thì coi như con đã học được một bài học. Nhưng ba yên tâm, tiền cho con mượn, con nhất định có thể trả lại cho ba. Con sẽ viết bài hát và bán để kiếm tiền."

Dư Hàng nghe cô nói, so với những đứa trẻ cùng tuổi, cô muốn giành chiến thắng ở vạch xuất phát cuộc đời...

Câu nói tràn ngập tự tin này, nhất thời khiến ông nhìn với cặp mắt khác!

Cũng chính vì câu nói này, Dư Hàng đánh cược cũng tin tưởng tiềm năng thương mại phát ra trên người cô!

50 vạn này, coi như ông cùng cô đánh cược một trận đi!

Dư Hàng đầu óc nóng lên, lúc này vỗ bàn quyết định, "Được! Nói với con, 50 vạn này, ba sẽ đưa ra! Kiếm được thì là của con, mất thì cho ba! Không cần trả lại!"

Dư Phiêu Phiêu nở nụ cười, "Phải trả lại."

Dư Hàng: "Không cần trả lại!"

Dư Phiêu Phiêu: "Con phải trả lại."

Dư Hàng: "Không cần!"

Dư Phiêu Phiêu bất đắc dĩ nói: "Baba, nếu thật sự thiệt thòi, con cũng muốn chịu. Chịu một chút mất mát nhưng dài một trí, coi như là trưởng thành, ba nói xem đúng không?"

Dư Hàng: "!!!"

Trời đất ơi... Điều đó có nghĩa là gì?

Ông đã nhận nuôi một đứa con gái kho báu!

Phấn khích!

...