Vài phút sau, Nguyên Cảnh từ trên lầu đi xuống, vừa thấy Tô Cẩm, đáy mắt bớt đi một chút lạnh lẽo.
“Tô tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tô Cẩm: “Tới cùng ngài bàn chuyện làm ăn.”
Người bên cạnh: “…………” Cùng Tam gia bàn chuyện làm ăn?
Cô gái này không phải gan lớn bình thường đâu (─.─||)
Ai không biết Tam gia chưởng quản toàn bộ Nguyên gia, mà Nguyên gia tài lực sâu không lường được. Các sản nghiệp trải rộng toàn thế giới.
Cùng Tam gia bàn chuyện làm ăn… Lời này thật sự chỉ có nghé con không sợ cọp mới dám nói ra ಠ_ಠ
Nguyên Cảnh mặt mày hứng thú: “Nguyên Thất, ra ngoài canh chừng đi.”
Nguyên Thất: “???” Anh ta kinh ngạc nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn Nguyên Cảnh, không quá tình nguyện đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ như vậy, rõ ràng không có chính sự để bàn.
Vừa rồi tư liệu tra được cũng đưa cho Tam gia, Tô Cẩm này từ nông thôn đến, không được giáo dục tốt, càng không hiểu giáo dưỡng, hiện tại da mặt dày chạy tới rõ ràng chính là coi trọng Tam gia nhà anh ta.
Những thiên kim tiểu thư ở Đế Đô tuy nói cũng đều si mê Tam gia, nhưng tốt xấu vẫn có chút thể diện, không ai lì lợm la liếʍ, cũng không ai lớn mật đuổi theo đến cửa nhà người ta bàn chuyện làm ăn đâu.
Sắc mặt Nguyên Thất không tốt mấy, trong lòng nói thầm: Không quá hai phút Tô Cẩm sẽ chọc giận Tam gia sau đó bị đuổi ra khỏi cửa, đến lúc đó con bé này sẽ phải khóc sướt mướt cho xem.
Nguyên Cảnh: “Tô tiểu thư muốn bàn chuyện làm ăn như thế nào đây?”
Tô Cẩm chớp chớp mắt, từ trong túi màu xám lấy ra một lá bùa. Cô đưa lá bùa qua: “Ngài đặt lá bùa này bên người có thể bảo đảm ngài không bị tà khí quấy nhiễu, buổi tối đặt ở dưới gối sẽ giúp ngài tránh gặp ác mộng.”
Giọng cô thanh thúy dễ nghe, trên khuôn mặt kiều tiếu tràn đầy nghiêm túc. Lời này người ngoài nghe thấy có lẽ sẽ cảm thấy là ăn nói lung tung. Nhưng Nguyên Cảnh nghe thấy lại có chút chấn động.
Anh không có vội vã nhận lấy lá bùa, không chút để ý hỏi: “Cô biết được cái gì rồi?”
Tô Cẩm thu tay lại cũng cất lá bùa vào trong áo, rất cảnh giác hỏi anh: “Ngài muốn tôi nói?” Thoạt nhìn là người rất có tiền nha, như thế nào còn muốn cướp trắng?
Nguyên Cảnh: “……” Lời nói khách sáo bị xem thấu, thật đáng tiếc.
Tô Cẩm ngồi xuống sofa, mặt làm ra bộ dáng bà cụ non: “Nguyên Tam gia, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, bùa này không phải tặng không cho ngài, muốn tôi đoán mệnh xem tướng... dễ thôi, bỏ chút tiền ra là được. Đạo gia cũng chú ý nhân quả, tôi tiết lộ thiên cơ đó là nhân, ngài trả tôi tiền xem quẻ, triệt tiêu nhân, đó là quả. Như thế, không ai nợ ai.”
Tưởng không bỏ tiền mà lừa cô nói ra, tuyệt đối không có khả năng!
Nguyên Cảnh phản ứng rất nhanh, sau khi kinh ngạc xong lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô bạn nhỏ này hình như cũng không thông minh cho lắm.
Anh chỉ muốn hỏi xem cô còn biết được cái gì, nhưng hình như bị hiểu lầm là quỵt tiền xem quẻ?
Nguyên Cảnh cười nhạt lấy điện thoại ra: “Không biết một quẻ của Tô tiểu thư tính bao nhiêu tiền? Chuyển khoản được không?”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn động tác của anh, nhanh chóng báo số thẻ.
“Ngài là khách làm ăn đầu tiên của tôi tại Thanh thành này, chiết khấu cho ngài chín phần.”
Nguyên Cảnh hào phóng nói: “Tô tiểu thư buôn bán cũng không dễ dàng, nếu là cuộc làm ăn đầu tiên vậy đừng chiết khấu, chúc Tô tiểu thư kinh doanh rực rỡ.”
Nghe vậy, Tô Cẩm xòe ra hai ngón tay: “Con số này...”
Nếu vị Nguyên Tam gia này hào phóng như vậy, về sau sẽ đưa anh nhiều lá bùa một chút.
Nguyên Cảnh không nghĩ nhiều, trực tiếp chuyển tiền một quẻ bói.
Di động: "Tinh tinh."
Tô Cẩm nhìn thoáng qua di động, giây tiếp theo hai mắt đờ đẫn.
Cô nhìn chằm chằm thông báo trên màn hình điện thoại, sau đó không tiền đồ nuốt nuốt nước miếng: “!!!”
Hai, hai mươi vạn!!!
Tô Cẩm nắm chặt di động, giương mắt nhìn Nguyên Cảnh: “……” Trách không được quỷ xui xẻo này bị người khác bóp nát mệnh cách, thì ra... là một tên phá gia chi tử.
Cô xòe hai ngón tay, ý là hai trăm tệ, là hai trăm tệ đó!
Nhưng nếu tên phá gia này lý giải thành hai mươi vạn… vậy hai mươi vạn đi!
Tô Cẩm cất điện thoại vào trong túi, làm bộ bình tĩnh kỳ thật tâm tư đã sớm bay xa.
Thanh Thành thật là địa phương tốt. Hy vọng ngày mai còn có thể gặp được một tên phá của như vậy… À không, gặp được một đại bảo bối hào phóng giống Nguyên Tam gia.
Cô thích!
Cầm hai mươi vạn trong tay, lúc này Tô Cẩm đối đãi với Nguyên Cảnh hoàn toàn thay đổi.
“Ngài muốn biết cái gì? Đoán mệnh, xem tướng, phong thuỷ, tôi đều có thể.” Giọng nói thanh thúy dễ nghe mang theo vài phần thân thiết.
Nguyên Cảnh không khỏi bật cười.
Chuyển tiền rồi đãi ngộ quả nhiên khác hẳn.
Nguyên Cảnh: “Trước đó cô nói tôi không sống được bao lâu... cho nên...”
Tô Cẩm bừng tỉnh: “Là vấn đề này, bình thường mà nói, con người trên người sẽ xuất hiện tử vân, tử khí và hắc khí.”
“Tử khí chỉ xuất hiện trên người những người sắp chết, hắc khí thì là có quỷ quấn thân, còn tử vân ngàn dặm mới tìm được một người có.”
“Như Tam gia trên người có tử vân vô cùng bá đạo, nếu ở cổ đại thì chính là có tướng đế vương, chẳng qua người tôn quý giống như Tam gia vốn nên sống lâu trăm tuổi, bây giờ trên người có thêm nhiều tử khí, đây là bởi vì có người động đến mệnh cách của ngài. Nghịch thiên cải mệnh, lúc này mới khiến cho ngài bị tử khí quấn quanh. Mà người dùng loại cấm thuật này sẽ phải chịu phản phệ cực kỳ mãnh liệt.”
“Thứ như mệnh cách vừa sinh ra đã chú định, phàm là người nhập môn đạo đều biết không thể nghịch thiên cải mệnh. Nếu tôi không nhìn lầm, mệnh cách của ngài từ mười mấy năm trước đã bị sửa rồi, mà người sửa mệnh cách của ngài ước chừng cũng đã chịu phản phệ mà chết.”
Thấy Nguyên Cảnh yên tĩnh lắng nghe, Tô Cẩm liền tiếp tục nói: “Thời điểm ngài 20 tuổi vốn có một hồi tử kiếp, là có người dùng mạng của mình chặn lại thay ngài. Cho nên sau đó, mệnh cách của ngài lại phát sinh biến hóa, tử vân trên thân vẫn luôn có ý đồ cắn nuốt tử khí, nhưng…”
Nói đến đây, Tô Cẩm dừng lại không nói tiếp: Nhưng vẫn là không thể hóa giải kiếp nạn của anh.
Bóp méo mệnh cách người khác sau lưng, thời điểm ra tay người kia đã không tính toán buông tha Nguyên Cảnh. Cho nên, mặc dù có thay anh chắn một tử kiếp, nhưng Nguyên Cảnh vẫn khó thoát chết.
Tô Cẩm thấy anh trầm xuống, vội vàng trấn an, cô vươn tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Cảnh: “Nhưng mà đây không phải chuyện lớn, tôi có thể giúp ngài.”
Cô bạn nhỏ này vô cùng tự tin. Tô Cẩm lại từ trong túi lấy ra một lá bùa: “Lá bùa này ngài cầm lấy, có thể áp chế tử khí trên người. Tôi đã thu tiền của ngài thì không để ngài dễ dàng chết đi như vậy.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường, Nguyên Cảnh bỗng dưng từ bên trong nghe ra vài phần bá đạo: “Cảm ơn.”
Cảm ơn em đã xuất hiện bên cạnh tôi ngay lúc này.
Tô Cẩm không thèm để ý xua tay: “Không cần khách khí.”
Anh cho hai mươi vạn, cô giữ lại anh một mạng cũng là chuyện phải làm.
Huống chi số anh không nên tận, bằng không cũng sẽ không vừa lúc gặp được cô.
Có một số việc đã là định mệnh rồi.
Nguyên Cảnh nhận lấy lá bùa, bùa mới vừa vào trong tay, anh liền cảm giác được quanh thân dâng lên một cỗ ấm áp.
Đáy mắt Nguyên Cảnh tẩm đầy sương lạnh, anh không biết là ai hại anh nhưng từ những lời Tô Cẩm nói, anh biết được người sau lưng đã bắt đầu tính kế anh từ mười mấy năm trước.
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, trải rộng toàn thân.