Tô Cẩm ở trong phòng mân mê một hồi lâu vẽ ra một lá bùa.
Cô nhìn lá bùa mới ra lò, tâm tình rất tốt nói vài câu với Tổ Sư Gia: “Tổ Sư Gia, hôm nay con gặp được một người kỳ quái, mệnh cách anh ta bị thay đổi, sư phụ vẫn luôn nói nghịch thiên sửa mệnh là tối kỵ, phàm nhân không thể làm. Vậy nên người cải mệnh sau lưng anh ta nhất định rất lợi hại, hơn nữa không sợ nhân quả báo ứng. Con đem lá bùa này trước giúp anh ta ngăn cản một chút tử khí đã!”
Tô Cẩm hong khô mực trên lá bùa rồi rời đi, mới vừa xoay người liền thấy bài vị Tổ Sư Gia đổ rầm.
Tô Cẩm: “……?”
Tô Cẩm đi qua đi dựng bài vị lại: “Tổ Sư Gia yên tâm, con không tặng bùa miễn phí cho anh ta. Con gánh vác nghiệp lớn kiếm tiền. Lá bùa này anh ta phải dùng tiền đổi con mới cho anh ta.”
Thấy Tổ Sư Gia không hề cáu kỉnh, Tô Cẩm vui mừng xuống lầu.
Vừa tới đến phòng khách, còn không kịp chào Diêu Nguyệt một cái, Tô gia liền có một vị khách không mời mà tới.
Ngoài cửa Tô gia.
Một người đàn ông trẻ tuổi chỉ vào Tô trạch chửi ầm lên, “Tô Cẩm, cô cút ra đây cho tôi. Con nhỏ quê mùa không lên được mặt bàn này, cô dám ở trước mặt cha tôi giả thần giả quỷ. Tiện nhân này, cô phá nát tình cảm cha mẹ tôi, làm Từ gia gà chó không yên, cô lăn ra đây. Cha mẹ cô không dạy được thì để tôi dạy.”
Diêu Nguyệt sửng sốt đi ra ngoài nhìn, ý thức được vị này hẳn là con trai của Từ Thuận Phong.
Hơi suy tư, liền ý thức được câu nói của Tô Cẩm ngày hôm qua, hẳn là đã làm nhiễu loạn Từ gia rồi.
Từ nhị thiếu nhìn thấy Diêu Nguyệt lập tức nói: “Tô phu nhân, tôi cũng không muốn gây sự như vậy, nhưng cha tôi hôm qua nghe Tô Cẩm ăn nói bậy bạ, hôm nay sáng sớm một hai phải lôi kéo tôi đi làm xét nghiệm ADN, làm hại mẹ tôi tranh cãi với ông ấy, không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, hiện tại còn đang nằm viện kìa. Tô Cẩm hôm nay không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi.”
Diêu Nguyệt không nghĩ tới Tô Cẩm nói một câu đã làm Từ gia trở nên như vậy, nhưng Tô Cẩm hiện tại lại chịu không nổi kí©h thí©ɧ. Hơn nữa việc này nói đến cùng là nhà bà đuối lý, đành phải trấn an: “Tôi tới bệnh viện thăm Từ phu nhân trước…”
"Thăm cái gì mà thăm? Không được đi!” Tô Cẩm xụ mặt, rất không vui xuất hiện.
Ánh mắt trong suốt từ từ đánh giá Từ nhị thiếu: “Vừa nhìn đã thấy số ngồi tù.”
Từ nhị thiếu: “……?”
Anh ta muốn đánh người. Đương nhấc chân đi về phía Tô Cẩm lại bị cô quát lớn: “Đứng đấy. Đừng có làm ô uế cửa nhà họ Tô chúng tôi.”
Tô Cẩm: "Nhìn tướng mạo đã thấy cậu tạo nghiệt nhiều như thế nào. Không chỉ chơi bời lêu lổng, tâm tư ác độc, tiểu nhân âm hiểm, giữa mày không chỉ có một sợi hắc khí quấn quanh. Trên tay cậu, sợ là dính không ít hơn một mạng người.”
Giọng nói của Tô Cẩm bình tĩnh, bấm tay tính toán.
Đáy mắt tức khắc âm u vài phần: “Trên tay đã có tới ba mạng người, trong đó một mạng cùng cậu huyết mạch tương liên, đến cả con mình cũng không buông tha? Thật đúng là cầm thú không bằng!”
Từ nhị thiếu vốn là sắc mặt khó coi, soát một cái tái nhợt như tờ giấy.
Cô…… Rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Vậy mà tất cả đều nói đúng?
Những chuyện anh ta làm, tuyệt đối không có người ngoài biết!
Rõ ràng đã xử lý rất sạch sẽ!
Dưới tình huống như vậy, Từ nhị thiếu trở nên lúng túng, khó xử.
Chỉ gian nan phản bác một câu: “Cô nói bậy!” Nghe không có chút khí lực nào, rõ ràng là chột dạ.
Tô Cẩm cười với anh ta: “Có người gọi điện thoại cho cậu, còn không nhận điện thoại?”
Từ nhị thiếu theo bản năng lấy di động ra, lại thấy điện thoại căn bản là không có người gọi tới, đang muốn mở miệng mắng, tiếng chuông vào lúc này dồn dập vang lên.
Anh ta run rẩy ấn xuống nghe.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Từ Thuận Phong, nghe như sắp hộc máu: “Nghiệt tử, mày thực sự không phải con tao.”
Sau khi Từ phu nhân ngã cầu thang, Từ Thuận Phong liền đưa bà ta vào bệnh viện.
Từ Thuận Phong cũng cố tình để mắt tới, ông ta làm nghề trong giới đã lâu, có nhiều đối thủ cho nên tính cách đa nghi. Buổi sáng, thời điểm Từ nhị thiếu thay quần áo tìm được mấy sợi tóc trên đó, sau đó dùng giấy gói lại bỏ vào trong túi áo.
Làm xong hết thảy, ông ta mới cùng vợ con nói chuyện xét nghiệm ADN.
Từ phu nhân sợ hãi chuyện bị phát hiện, trực tiếp trình diễn khổ nhục kế, lại chưa từng nghĩ tới Từ Thuận Phong tới bệnh viện, thuận đường xuống tầng ba đi tìm người bạn cũ để làm xét nghiệm.
Sau đó dùng thời gian nhanh nhất lấy được kết quả.
Thật giỏi! Chính mình bị đội nón xanh, lại còn muôi con thằng khác hơn hai mươi năm.
Từ Thuận Phong nói xong liền tức giận đến ngất đi.
Giờ phút này, Từ nhị thiếu chân cẳng mềm nhũn, suýt nữa ngã lảo đảo.
Anh ta hoảng sợ nhìn Tô Cẩm.
Tại sao lại như vậy?
Tất cả đều bị cô gái này nói trúng?
Không, tất cả nhất định là trùng hợp!
Từ nhị thiếu hốt hoảng lui về phía sau vài bước, sau đó té ngã lộn nhào rời khỏi Tô gia.
Tô Cẩm ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm bóng dáng kia, tự làm bậy không thể sống! Báo ứng của người kia rất nhanh sẽ tới.
Người ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình - Diêu Nguyệt: “……”
Hiện tại cả người bà như ở trong mơ.
“A, A Cẩm……” Diêu Nguyệt run rẩy gọi tên Tô Cẩm, lại không biết nên nói cái gì.
Biểu tình của Từ nhị thiếu rõ ràng chính là có tật giật mình, đoán chừng thật sự dính mạng người, hơn nữa cuộc điện thoại của Từ Thuận Phong …
Giờ phút này, Diêu Nguyệt chỉ cảm thấy vai hề chính là mình.
Vài chuyện nói đều trúng, bà không nghĩ đấy đều là trùng hợp.
Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ là chuẩn nhất, bà hiện tại cảm thấy, Tô Cẩm… Khả năng thật sự biết xem tướng đoán mệnh!
Bà thật vất vả mới nghẹn ra một câu: “Từ, Từ……”
Tô Cẩm quay đầu lại nhìn bà: “Từ nhị thiếu? Anh ta không quá ba ngày nữa sẽ phải ngồi tù. Còn có mẹ anh ta, cũng là sợ việc đội nón xanh cho Từ Thuận Phong bị phát hiện, cố ý từ trên cầu thang ngã xuống, tôi tính một chút, không có chuyện gì lớn, dì cũng không cần cố ý chạy tới xin lỗi.”
Đây đều là Từ gia tự tạo nghiệt.
Diêu Nguyệt ngơ ngác gật đầu.
Lúc này cái nhìn về Tô Cẩm đã thay đổi.
Bà vẫn luôn cho rằng Tô Cẩm là đầu óc xảy ra vấn đề, trạng thái tinh thần không đúng lắm, hiện tại xem ra, Tô Cẩm không chỉ thật sự tốt, rất có thể còn ở bên ngoài học đại thần thông.
Tuy nói bà không phải người mê tín tin đoán mệnh, nhưng hiện tại tam quan bà đã điên đảo rồi.
Diêu Nguyệt khó mà bình phục tâm tình, nhưng đáng tiếc Tô Chính Quang mắt mù, có việc lại đến công ty vào lúc này, không có thể tận mắt nhìn thấy chuyện động trời như vậy.
Nếu là ông ấy tự mình nhìn thấy, khẳng định sẽ không cho rằng đầu óc Tô Cẩm có vấn đề nữa.
Không đúng, chuẩn xác mà nói, Tô Chính Quang hiện tại cảm thấy thần kinh Tô Cẩm có vấn đề.
……
Tô Cẩm không chú ý Diêu Nguyệt, cô quay đầu liền chạy về hướng biệt thự đối diện.
Biệt thự bên ngoài có bảo vệ, vừa thấy Tô Cẩm đến, trực tiếp mở cửa cho cô đi vào.
Tuy rằng không biết Tam gia nhà mình vì sao nhìn vị Tô tiểu thư này với con mắt khác, nhưng việc bọn họ cần phải làm là chấp hành mệnh lệnh.
Tô Cẩm được người đưa tới phòng khách.
“Tô tiểu thư, tôi đi mời Tam gia tới.”
Có người tiến lên nói với cô một câu rồi đi lên tầng tìm Nguyên Cảnh.