Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 36: Mặc Dù Tôi Không Có Chứng Cứ, Nhưng Tôi Có Bùa Chân Ngôn 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cha Sở cũng có chút nhức đầu.

Vị tiểu thư nhà họ Tô mới vừa tìm về này, ông ta cũng có nghe qua.

Nhà họ Tô rất để ý vị tiểu thư này, nhưng đầu óc vị tiểu thư này có chút vấn đề cũng là thật.

Nghe nói Tô Chính Quang vừa đón người trở về liền vội vội vàng vàng dẫn tới bệnh viện kiểm tra đầu óc xem thử.

Tô Cẩm: Là ai làm hỏng danh tiếng của tôi hả?!

“Nhà họ Từ tự mình gây nghiệt, có liên quan gì với Tô đại sư chứ?” Sở Lâm há miệng cãi lại.

Vừa nghe được xưng hô Tô đại sư này, sắc mặt của cha Sở lập tức thay đổi.

Cô con gái này của nhà họ Tô bị gì vậy?

Tuổi còn trẻ mà còn giả làm đại sư nữa sao?

“Con gọi cô ấy là Tô đại sư, vậy vị Tô đại sư này có sư thừa ở phương nào?” Thư Vân bắt lấy điểm này, bắt đầu công kích: “Con không thể bởi vì người ta nói mấy câu lung tung mà đã coi cô ta thành đại sư rồi, đại sư chân chính có ai mà không hy vọng gia đình người ta được hoà thuận? Đâu giống như cô ta, vừa tới liền châm ngòi quan hệ của dì với con chứ?”

Thư Vân nhận định Tô Cẩm là giả danh lừa bịp.

Sở Lâm đang định mở miệng cãi lại, đã bị Tô Cẩm kéo ống tay áo lại.

Ánh mắt Tô Cẩm bình tĩnh nhìn Thư Vân: “Thực ra con người của tôi từ trước đến nay đều không tuỳ tiện xem tướng đoán mệnh, nhưng Sở phu nhân nói mấy lời này lại vừa vặn làm tôi không được vui cho lắm.”

Thư Vân: “?” Cô còn muốn đoán mệnh cho tôi nữa à?



Cố làm ra vẻ bí ẩn, giả danh lừa bịp, chết không thừa nhận phải không?

Tô Cẩm nhẹ nhàng bấm ngón tay tính toán, khoé môi nở nụ cười mang theo mấy phần xấu xa: “Sở phu nhân, lúc cô còn trẻ, chuyện phong lưu xem ra cũng không ít nhỉ.”

Thư Vân: “?”

Sở Lâm nghe xong lời này, lập tức ý thức được có dưa có thể ăn.

Anh ta ở bên cạnh giật dây nói: “Tô đại sư ngài cứ việc nói đi, để xong việc tôi sẽ kết toán cho ngài toàn bộ tiền xem tướng đoán mệnh.”

Tô Cẩm: “!”

Ôi, Sở Lâm cũng là một đứa trẻ ngoan!

Tô Cẩm lạnh nhạt nói: “Tôi bấm ngón tay tính toán, Sở phu nhân cũng từng có con nối dõi, chỉ có điều, hai đứa nhỏ kia đều không thể bình an xuất thế!”

Sắc mặt cha Sở biến thành màu đen: “Cô có ý gì?”

Tô Cẩm: “Sở phu nhân đã từng phá thai.”

Vừa mới nói xong, Tô Cẩm lại vội vàng bổ sung: “À, Sở tiên sinh có thể yên tâm, Sở phu nhân không đội nón xanh cho ông đâu, phá thai là chuyện lúc cô ta chưa gả vào nhà họ Sở kìa.

Về phần thời gian phá thai thì lần lượt là sáu năm trước và năm năm trước.

Năm năm trước, ba tháng trước khi Sở phu nhân được gả vào nhà họ Sở thì đã bỏ đứa bé trong bụng cô ta rồi.

Nói cách khác, trong quá trình kết giao với ông, Sở phu nhân bắt cá hai tay, còn mang thai con của người khác. Nhưng lại bởi vì muốn được gả vào nhà họ Sở mà lặng lẽ giấu diếm ông phá bỏ cái thai kia đi.”

Tô Cẩm chậc chậc hai tiếng, cái giới này thật loạn.



Sắc mặt cha Sở dần dần biến thành màu đen.

Trong khoảng thời gian này, quả thật Thư Vân có một thời gian rất không thoải mái…

Lúc này, sắc mặt Thư Vân đã sớm trở nên tái nhợt, cô ta không biết tại sao mà Tô Cẩm biết được những chuyện này, nhưng cô ta lại bỗng nhiên cảm thấy bất lực.

Rõ ràng cô ta có thể chạy tới cắt ngang lời Tô Cẩm, nhưng cô ta dường như bị trúng phải thuật định thân, không nhúc nhích được, thậm chí không thể mở miệng phản bác. Thẳng cho đến khi Tô Cẩm nói xong mấy lời này, Thư Vân mới cảm giác được sức lực trói buộc mình biến mất.

Trong nháy mắt như vậy, Thư Vân cảm thấy hoảng hốt.

Chẳng lẽ đại sư mà Sở Lâm tìm được thật sự chính là Tô Cẩm? Tô Cẩm thật sự biết thuật Huyền Môn?

Nhưng chuyện này rõ ràng không quá thực tế, Tô Cẩm còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể được chứ?

Thư Vân run rẩy kéo tay cha Sở: “Anh đừng nghe cô ta nói lung tung.”

Cha Sở nhìn khuôn mặt mảnh mai của Thư Vân, khẽ thở dài một hơi, những chuyện không hề có chứng cứ như thế này sao ông ta có thể tin tưởng được chứ?

Cô gái trẻ nói năng lung tung, suýt chút nữa ông ta đã bị dao động rồi.

Tô Cẩm từ đầu đến cuối đều vô cùng thong dong.

Cô nhìn hình tượng “ân ái” của Thư Vân và cha Sở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

“Ôi, thế nhân ngu muội.”

Ngay sau đó, Tô Cẩm lấy ra một tấm bùa, chậm rãi nói: “Mặc dù tôi không có chứng cứ nhưng tôi có bùa chân ngôn!”
« Chương TrướcChương Tiếp »