Thư Vân sợ dính vào xui xẻo, thậm chí còn kéo dài một khoảng cách với Tô Cẩm.
Cô ta cũng không muốn cùng kẻ tai họa này có quan hệ gì hết!
Sắc mặt Sở Lâm thay đổi, lạnh lùng quát lớn Thư Vân một câu: “Dì câm miệng ngay! Cô ấy không phải là đồ tai họa, cô ấy là tiên nữ!”
Thư Vân: “...?” Đồ tai họa này quả thật xinh đẹp, gọi một tiếng tiên nữ cũng không quá đáng, nhưng…Sở Lâm thế mà lại vì một Tô Cẩm mà quát mắng cô ta sao?
Mấy năm nay cô ta ở Sở gia, chưa từng cãi lộn như thế này với Sở Lâm bao giờ hết.
Thư Vân nhịn không được nói thầm: “Quả nhiên là đồ tai họa mà.” Lần đầu tiên gặp mặt, đã hại cô ta cùng Sở Lâm quan hệ bất hòa rồi.
Ngay sau đó, Thư Vân nhìn thấy Sở Lâm thận trọng nhìn về phía Tô Cẩm.
Sở Lâm: “Ngài nhìn xem, nhà tôi có nguy cơ phá sản và đi tù không?”
Thư Vân: “...” Tôi thấy đầu óc cậu có hố rồi đấy! Thư Vân nhịn không được trợn trắng mắt.
Sở Lâm không nghĩ tới, trước anh ta, Tô Cẩm ở trong giới còn có chiến tích như vậy! Nếu sớm biết Tô Cẩm lợi hại như vậy, anh ta cũng không cần phải đi phố cổ tìm đại sư, hẳn là sớm đi thẳng đến nhà họ Tô là được rồi!
Lúc này, Sở Lâm run rẩy, sợ nhà mình cũng phá sản.
Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Nhà họ Từ xảy ra chuyện phá sản ngồi tù, đó là bởi vì bọn họ gây nghiệt phạm pháp, đây là nhân quả, cũng là báo ứng mà người ta thường nói.”
Về phần nhà họ Sở, trước mắt xem ra không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, nhưng mà, ai có thể nói chính xác được đây?
Nếu sau này người nhà họ Sở đột nhiên tự mình tìm đường chết, ai có thể ngăn cản được?
Chẳng qua, Tô Cẩm vẫn cho Sở Lâm một viên thuốc an thần: “Từ tướng mạo anh mà xem, ấn đường của anh rõ ràng, rộng rãi mượt mà, là người đại phú đại quý. Nhưng số mệnh loại vật này, cũng không phải vĩnh hằng bất biến, còn cần anh làm nhiều việc thiện, chớ làm ác.”
Sở Lâm nghe xong, vô cùng cao hứng.
Thư Vân lúc này lại dội một chậu nước lạnh.
“Tô tiểu thư, cô cứ lải nhải như vậy sợ là đầu óc không tốt lắm nhỉ? Nghe nói Tô tiên sinh còn dẫn cô đến bệnh viện khám đầu, chẳng lẽ không phát hiện ra được cái gì sao?”
Sở Lâm nhíu mày, anh ta đối với Thư Vân tuy rằng không thể nói là kính trọng, nhưng cũng chưa từng cãi nhau bao giờ.
Lúc trước anh ta vẫn cảm thấy con người Thư Vân cũng được.
Lại không nghĩ Thư Vân hôm nay, lời nói ra câu sau còn quá đáng hơn câu trước.
“Nếu dì lại bất kính với Tô đại sư nữa, đừng có trách tôi không khách khí đâu đấy!”
Tô đại sư là người mà cô ta có thể tùy tiện nghị luận sao? Thực sự quá đáng quá rồi.
Thư Vân nhìn sắc mặt Sở Lâm không vui cho lắm, có chút kỳ quái không biết mình bị làm sao? Rõ ràng tính tình của mình không nên nóng nảy như thế này…
“Sở Lâm, dì cũng không phải có ý tứ kia, chỉ là dì lo con bị người ta lừa gạt thôi.” Thư Vân sắc mặt xấu hổ giải thích.
Tô Cẩm chậc một tiếng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra một nụ cười không rõ ý tư: “Sở phu nhân, là cô lo Sở Lâm bị lừa, hay là nhìn thấy Sở Lâm bình yên vô sự về nhà nên trong lòng khó chịu đây?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thư Vân lập tức thay đổi.
“Cô nói lời này là có ý gì?”
Sở Lâm đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, rất nhanh liền phản ứng lại.
Anh ta lập tức lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Thư Vân. Anh ta đứng ở bên cạnh Tô Cẩm, đáy mắt toát ra một tia sợ hãi: “Người hại tôi chính là cô ta sao?”
Tô Cẩm gật đầu.
Trong phút chốc, Sở Lâm chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh ta không hề hoài nghi phán đoán của Tô Cẩm, Tô Cẩm lợi hại như vậy, nếu cô đã nói như vậy, tất nhiên là đã nhìn ra cái gì đó.
Chỉ là, anh ta thế nào cũng không nghĩ tới, kẻ thù ở sau lưng muốn lấy tính mạng của mình thế mà lại Thư Vân!
Thư Vân nhìn Tô Cẩm, lại nhìn Sở Lâm, đáy lòng phát ra một tia phẫn nộ.
Đồ tai hoạ chết tiệt này!
“Tô Cẩm cô nói bậy bạ cái gì thế hả? Tôi chính là mẹ kế của Sở Lâm, làm sao tôi có thể mưu hại cậu ta cho được? Cô còn dám nói bậy, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống đấy!”