Chương 32: Đồ Tai Họa Tô Cẩm, Ai Mà Không Tránh Xa 2

Trong lúc đang suy tư, Diêu Nguyệt đi tới. Bà ấy nghe nói Tô Cẩm có bạn tới đây nên tới xem một chút.

Dù sao Tô Cẩm vừa mới tới Thanh Thành, hẳn là không có bạn bè nào, sau đó Diêu Nguyệt liền nhìn thấy Sở Lâm.

Nghĩ đến việc làm ăn mà Tô Cẩm nói lúc trước, Diêu Nguyệt lập tức hiểu ra.

“A Cẩm đang nghĩ cái gì vậy? Nghiêm túc thế à?” Bà ấy đi qua thấy thần sắc Tô Cẩm nghiêm túc, nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.

Sở Lâm giải thích mọi chuyện một lượt, Diêu Nguyệt cũng nghiêm túc suy tư theo.

Đúng vậy, A Cẩm lợi hại như vậy, sau này nhất định còn có thể có nhiều hương khách hơn.

Gian phòng này, chắc chắn là không được.

Một lát sau.

Hai mắt Tô Cẩm sáng ngời: “Tôi nghĩ ra rồi!”

Diêu Nguyệt: “!”

Tô Cẩm kéo tay Diêu Nguyệt nhanh chóng xuống lầu, Sở Lâm không nghĩ ra được gì đi theo phía sau.

Tô Cẩm chỉ vào vườn hoa nhà họ Tô: “Nơi này!”

Diêu Nguyệt lập tức hiểu ra: “Vậy để dì tìm người chuyển số hoa trong này ra, rồi lại tìm một kiến trúc sư thiết kế một chút.”

Không thể không nói, chỗ này quả thật rộng rãi, Tô Cẩm càng nhìn càng hài lòng.



Thậm chí trong đầu cô đã có bố cục: “Nơi này có thể xây dựng một căn phòng nhỏ đơn giản, coi như là một đạo quán nhỏ của tổ sư gia, ngoài ra, tôi còn có thể bày một sạp đoán mệnh xem tướng ở đây nữa.”

Tô Cẩm nói rất nghiêm túc.

Diêu Nguyệt gật đầu phụ họa, quả thật là ý kiến hay.

Diêu Nguyệt: “Đã như vậy, vậy dì sẽ sắp xếp người đến làm ngay.”

Tô Cẩm rất hài lòng với thái độ của Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu đối với tổ sư gia thành tâm như thế, tổ sư gia cũng sẽ phù hộ dì.”

Diêu Nguyệt có chút mừng rỡ: “Thật sao?” Bà ấy có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật đối với mấy loại bùa của con, dì cảm thấy rất hứng thú. Từ sau khi sử dụng bùa không gian, dì cảm giác giống như được mở ra một thế giới mới vậy.”

Tô Cẩm quan sát mặt Diêu Nguyệt một chút, ừm, cùng Đạo gia xem như là người có duyên.

Người như vậy, phúc trạch thâm hậu.

“Diêu Diêu yên tâm, sau này còn có thể cho dì kiến thức thêm càng nhiều loại bùa hơn nữa.”

Tổng hợp lại, Tô Cẩm liền đem chuyện xây nhà giao cho Diêu Nguyệt.

Về phần Tô Cẩm, cô còn muốn cùng Sở Lâm trở về nhà họ Sở một chuyến.

***

Mục đích Tô Cẩm đi tới nhà họ Sở rất đơn giản, đã thu của Sở Lâm nhiều tiền như vậy, đương nhiên phải giải quyết tận gốc chuyện này. Mà hung thủ phía sau màn mưu hại Sở Lâm còn chưa tìm ra, vậy nên cô muốn đi tới nhà họ Sở xem có thể tìm được manh mối hay không.

Hai người vừa mới đến nhà họ Sở, còn chưa vào cửa, đã thấy Thư Vân định ra ngoài.



Chỉ liếc mắt một cái, Tô Cẩm liền nở nụ cười, đại khái cái này gọi là không tốn công phu.

Sở Lâm ở bên cạnh còn không biết tình huống, tâm tình không tồi chào hỏi Thư Vân.

Thư Vân nhìn thấy anh ta, lại nhìn cô gái trẻ bên cạnh Sở Lâm, trong lòng có chút kinh ngạc. Sở Lâm bình thường ăn chơi trác táng nhưng chưa từng mang cô gái nào về nhà.

Sở Lâm há mồm muốn giới thiệu.

Tô Cẩm lại giành trước một bước: “Sở phu nhân, tôi tên là Tô Cẩm.”

Ý cười trên mặt Thư Vân lập tức biến mất: “Tô Cẩm? Con gái nhà họ Tô vừa tìm về?”

Sở Lâm: “Đúng vậy, tiểu thư của nhà họ Tô, cô ấy không chỉ...”

Lời còn chưa dứt đã bị Thư Vân cắt ngang, Thư Vân kéo tay Sở Lâm, bất đắc dĩ thì thầm: “Sở Lâm con có biết vị Tô tiểu thư này ở trong giới có thanh danh gì không?”

Sở Lâm: “?” Chẳng lẽ Tô đại sư ở trong giới đã nổi danh như vậy sao?

Thư Vân bất đắc dĩ nói: “Cô ta chính là đồ tai họa. Cô ta chỉ nói một câu thôi mà nhà họ Từ đã ly tán, phá sản ngồi tù. Bây giờ mọi người trong giới ai mà không tránh xa, sao con lại còn đi chung với cô ta chứ?

Nhà họ Từ tính ra cũng là một nhà giàu, thế mà đột nhiên cả hai cha con cùng nhau ngồi tù. Một công ty lớn như vậy cũng bởi vậy mà sụp đổ!”

Ai nghe được mà không thổn thức một tiếng chứ?

Truy cứu nguyên nhân, chính câu nói kia của Tô Cẩm chính là khởi đầu của hết thảy bất hạnh.

Cho nên hiện tại phu nhân, thiên kim tiểu thư trong giới đều coi Tô Cẩm là đồ tai họa!