Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang thương lượng một phen, hai người quyết định ngày mai đưaTô Cẩm đi bệnh viện kiểm tra đầu óc.
Tự nhiên lại ở trong nhà cung phụng một cái bài vị…… Ngẫm lại đều cảm thấy không bình thường.
Kế tiếp là tiệc tẩy trần, trừ bỏ Tô Cẩm ra, hai người bọn họ đều có chút thất thần. Nói là tiệc tẩy trần kỳ thật cũng cũng chỉ có ba người bọn họ.
Những người khác của Tô gia đều ở bên ngoài làm việc, không trở về kịp. Nhưng Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang cũng không vội thúc giục mấy đứa nhỏ khác trở về.
Ăn cơm xong, Tô Chính Quang uyển chuyển nói: “A Cẩm, ngày mai con đi cùng cha đến bệnh viện kiểm tra não một chút……”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Diêu Nguyệt đạp một cái vào chân.
Tô Chính Quang: “……?”
Diêu Nguyệt trừng ông ấy một cái, thanh âm ôn hòa mở miệng: “A Cẩm, cha con ngày mai muốn đi bệnh viện làm kiểm tra, nhưng ông ấy có tuổi rồi, sợ đi bệnh viện, con có thể đi cùng ông ấy không?”
Tô Chính Quang có chút cảm khái, lời này vẫn uyển chuyển hơn ông ấy nói. Xem ra, ông ấy còn cần chậm rãi học tập cách nói uyển chuyển.
Tô Cẩm nhìn Tô Chính Quang, bình luận: “Tô tiên sinh sức khỏe khá tốt.”
Diêu Nguyệt: “…… Con xem tướng nhìn ra được à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi.”
Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang liếc nhau: “……” Đứa nhỏ này bệnh cũng không nhẹ.
Diêu Nguyệt tiếp tục lừa dối: “Mặc kệ ông ấy có bệnh hay không, quy trình này đều phải đi một lần, yêu cầu bệnh viện kiểm tra sức khỏe, A Cẩm lợi hại như vậy có thể kê đơn thuốc cho ông ấy sao?”
Tô Cẩm thành thành thật thật nói: “Không thể.” Cô chỉ có thể xem tướng, không thể kê đơn thuốc y học được.
Vì thế, Diêu Nguyệt thành công lừa được Tô Cẩm.
……
Buổi tối.
Diêu Nguyệt đắc ý lên lớp cho Tô Chính Quang.
“A Cẩm đứa nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, anh muốn con bé theo mình thì phải cưng chiều nó nhiều, nó sẽ nghe anh.”
Tô Chính Quang cầm cuốn sổ, ghi kỹ từng câu từng chữ.
Trong lòng Diêu Nguyệt cũng có chút cảm khái.
Ban đầu còn nghĩ chồng có một đứa con gái riêng không dễ chung sống, lỡ như cùng bà suốt ngày đối nghịch, hoặc là tâm cơ trà xanh thì phải làm sao.
Bà còn suy nghĩ một đống biện pháp đối phó.
Kết quả thì ngược lại, đứa nhỏ này đầu óc không tốt, là một đứa nhỏ đáng thương……
Thật sự là làm người ta nhịn không được đau lòng.
*
Đêm lạnh như nước.
Thôn Hoa Thanh
Bà Chu hôm nay mở hàng đông khách, việc buôn bán không tồi, thế nên không giống như mọi ngày, chạng vạng đã thu quán.
Lúc này đã là hơn 9 giờ tối.
Bà nhìn sạp hàng đã bán hết đồ ăn vặt, vui mừng cười không khép miệng được.
Xem ra hai ngày sau, thời gian bán hàng có thể rút ngắn một chút. Bà thu xong sạp liền khởi động xe điện ba bánh rời đi.
Chạy trong chốc lát, bà Chu âm thầm nói: “Bình thường lái vài phút là về tới nhà, hôm nay đường sao lại dài như vậy.”
Lúc này đã qua mười mấy phút, cũng chưa thấy được ngã rẽ. Hơn nữa nơi bà quẹo vào chính là ngõ cụt rồi, đường về nhà là đường lớn, không có đạo lý đi nhầm gì đó.
Đáy lòng bà Chu bắt đầu có chút bất an.
Đúng lúc này, xe điện đột nhiên ngừng lại.
Bà Chu nhìn lượng điện của xe, trong lòng càng thêm cảm thấy kỳ quái, tối hôm qua bà mới vừa sạc đầy, sao có thể không có điện?
Bà theo bản năng muốn kêu cứu nhưng bốn bề vắng lặng, chung quanh quạnh quẽ quá mức, cơ hồ có chút âm trầm làm bà không khỏi rùng mình.
Chẳng lẽ…… Chính mình gặp quỷ trong truyền thuyết?
Không không không, bà phải tin tưởng khoa học!
Nhất định là tự hù dọa mình rồi.
Bà vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, thử gọi điện cầu cứu, nhưng điện thoại trước sau không mở được.
Bà Chu run bần bật ngồi trên xe điện.
Đúng lúc này, một trận gió lạnh đánh úp lại, bà Chu không nhìn thấy bên trong gió lạnh còn trộn lẫn sương đen.
Thời điểm sương đen sắp xâm nhập vào người bà Chu, trên người bà đột nhiên phát ra một đạo kim quang, sương đen tức khắc đã bị đạo kim quang đánh tan, cơ hồ là nháy mắt tiêu biến!
Trong túi bà Chu đột nhiên nóng lên. Bà theo bản năng duỗi tay sờ túi, sau đó lấy ra một lá bùa, lúc này màu sắc trên lá bùa so với lúc trước đã phai màu đi không ít
Ma xui quỷ khiến thế nào, bà Chu nắm chặt lá bùa.
Sau đó bà nhìn lên phía trước, cách mấy mét chính là ngõ rẽ quen thuộc.
Lại cúi đầu đi xem xe điện, lượng điện cũng khôi phục bình thường.
Trong lòng bà Chu âm thầm kinh hãi, bà đã có tuổi lại gặp được chuyện kỳ quái như vậy, kết hợp với lá bùa này...
Bà Chu suy tư một hồi rồi vội vàng chắp tay trước ngực: “Đa tạ bé Cẩm, a không…… Cẩm đại sư! Đa tạ Cẩm đại sư cứu tôi.”
Ít nhiều nhờ có lá bùa này, bà mới có thể gặp dữ hóa lành!
*
Ngày hôm sau.
Tô Cẩm đi theo Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt cùng nhau ra cửa.
Cô đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại ở cổng lớn, không đi tiếp.
Diêu Nguyệt quay đầu lại dò hỏi: “A Cẩm, làm sao vậy?”
Sắc mặt nghiêm nghị, Tô Cẩm cẩn thận đi theo hai người phân tích: "Mọi chuyện đều có nhân quả, loại chuyện này cũng có nhân quả, không phải người bình thường có thể thay đổi được."
Tô Chính Quang: “……”
Tô Cẩm thấy Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt mang vẻ mặt mờ mịt. Cô tiếp tục nói: “Tôi cùng Tô tiên sinh đi bệnh viện, đây là nhân, có nhân thì phải có quả.”
Diêu Nguyệt: “Cho nên rốt cuộc con muốn nói cái gì?”
Tô Cẩm: “Tô tiên sinh hẳn là nên trả tôi một ít thù lao để hoá giải cái nhân này.”
Diêu Nguyệt: “……” Có thể mở miệng đòi tiền mà nói mới mẻ thoát tục như thế cũng là không dễ dàng.
Tô Chính Quang run run rẩy rẩy mở túi tiền, sau đó từ bên trong lấy ra một cái thẻ ngân hàng: “Đây là hai mươi vạn, A Cẩm con cầm dùng tạm đi……”
Tô Cẩm liếc ông ấy một cái, không lấy cái thẻ kia, từ trong bóp tiền lấy ra hai tờ tiền mặt.
“Hai trăm là được.”
Cùng ông ấy đi bệnh viện một chuyến sao có thể thu hai mươi vạn? Vô duyên vô cớ cầm tiền không nên lấy, nếu Tổ Sư Gia biết được, còn không tức giận đội mồ sống lại?
Tô Cẩm thu lại hai trăm tệ, lên xe.
Ai, hôm nay cũng là một ngày vì phát huy Huyền Thanh Quán mà nỗ lực.
Cô cầm tiền này mua cái lư hương cho Tổ Sư Gia, lại mua hương thắp cho ngài.
Tô Chính Quang cùng Diêu Nguyệt đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Tô Chính Quang: “……” Con gái quả nhiên có bệnh, đưa hai mươi vạn không cần, muốn hai trăm tệ?
Ông ấy thở dài lên xe.
Sau đó không ngừng ở trong lòng an ủi chính mình, đợi chút nữa để bác sĩ khám kỹ hẵng nói, nói không chừng sẽ có kết quả chẩn bệnh tốt thì sao.
Tô Chính Quang suốt đêm liên hệ bác sĩ, cho nên ba người vừa đến bệnh viện liền cho Tô Cẩm đi kiểm tra thân thể.
Tô Chính Quang ở đằng kia chờ kết quả. Diêu Nguyệt sợ Tô Cẩm nghĩ nhiều, ở bên cạnh trấn an cô: “Cha con có hơi sợ hãi, có con cùng ông ấy làm kiểm tra, ông ấy không dám chạy.”
Tô Cẩm gật gật đầu cho có lệ.
Mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm về phương hướng cách đó không xa.
Cô có thể nhìn thấy ở đây tràn ra tử vân, nhưng tử vân này lại rất kỳ quái, xung quanh còn có tử khí quấn quanh.
Diêu Nguyệt thấy Tô Cẩm nhìn chằm chằm về một hướng, có chút lo lắng.