Chương 21: Tôi Có Thể Thêm Tiền, Nhưng Cậu Ta Phải Chết 1

Tô Chính Quang không tìm được đáp án trên mạng, chỉ có thể tâm phiền ý loạn đi liên lạc với bác sĩ khác.

Lúc Diêu Nguyệt đi ngang qua bên cạnh ông ấy, đáy mắt tràn đầy vẻ không biết phải nói gì.

“Em đã nói rồi, A Cẩm không bị sao hết, anh còn liên lạc với bác sĩ làm gì?”

Tô Chính Quang: “… Còn không phải là để bác sĩ kiểm tra một chút, anh cũng yên tâm được phần nào à?”

Diêu Nguyệt trợn trắng mắt: “Đầu óc anh mới có vấn đề!”

Tô Chính Quang: “…”

***

Từ sau khi Sở Lâm mang theo tấm bùa hộ thân kia bên người, liền cảm thấy cả người đều khôi phục lại.

Buổi tối khi anh ta trở lại Sở gia, tâm tình không tồi chào hỏi người nhà.

Phu nhân trong nhà nhìn thấy hắn, cười hỏi một câu: “Gặp chuyện gì tốt à? Nhìn tâm trạng con có vẻ không tệ đấy.”

Sở Lâm lập tức nói: “Đúng là gặp được chuyện tốt! Gã đại sư mà con tìm được trước đây là kẻ giả danh lừa bịp, cho nên chiều nay con cố ý dẫn người tới đi tìm gã đại sư giả mạo kia tính sổ.”

Người phụ nữ kia là mẹ kế của Sở Lâm.

Nhưng tuổi tác thì lại chẳng lớn hơn Sở Lâm được mấy tuổi.

Bình thường cũng biết cách làm người, không có mâu thuẫn gì quá lớn với Sở Lâm cả.



Cho nên, quan hệ của hai người thoạt nhìn cũng được, tuy nói không thân thiết, nhưng bên ngoài cũng coi như là hài hòa ở chung.

Nghe vậy, Thư Vân có chút bất đắc dĩ: “Nói cách khác là con bị người ta lừa, vậy tại sao còn vui vẻ như vậy?”

Sở Lâm nói tiếp: “Đương nhiên là bởi vì lúc con đang tìm đại sư giả mạo đó thì lại gặp được một vị đại sư thật! Đại sư gặp được lần này là người có bản lĩnh siêu cao! Đạo pháp cao thâm lắm, cô ấy chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn con một cái là đã có thể nói rõ ràng tình hình của con thời gian gần đây rồi.”

Trong lời nói của Sở Lâm tràn đầy vui vẻ và tự hào.

Đây chính là duyên phận!

Cũng chính là duyên phận định mệnh của anh ta và đại sư!

Ánh mắt Thư Vân chợt lóe, trong phút chốc lại khôi phục bình thường, cười hỏi: “Vậy vị đại sư này có thể giải quyết được vấn đề của con không?”

Tình huống gần đây của Sở Lâm, mấy người trong nhà họ Sở đều biết.

Nhưng cha của Sở Lâm lại không để ở trong lòng, chỉ cho rằng anh ta đang làm loạn, cảm thấy Sở Lâm không có việc gì nên chỉ kiếm chuyện mà thôi.

Nhất là khi Sở Lâm nói muốn tìm đại sư hóa giải, còn mắng Sở Lâm một trận, cùng cãi nhau một phen.

Về phần Thư Vân, địa vị của cô ta ở Sở gia rất xấu hổ, tự nhiên không nói được gì.

Sở Lâm có chút đắc ý: “Đại sư cho con một tấm bùa, chỉ cần ba ngày là có thể hóa giải việc này.”

Vẻ mặt Thư Vân khó xử, dường như đang cân nhắc không biết có nên nói không, cô ta thận trọng nói: “… Sở Lâm à, trên đời này làm sao có nhiều đại sư như vậy, hơn nữa tình huống của con rất có thể chính là do con không nghỉ ngơi tốt thôi.”

Sở Lâm mất hứng phản bác: “Con đã nói cô ấy là đại sư thì cô ấy chính là đại sư!”

Thư Vân: “Được rồi được rồi, con gặp được đại sư, nhưng tốt nhất là con nên nhanh chóng ném lá bùa trên người con đi, nếu chẳng may bị cha con nhìn thấy thì không tránh khỏi cãi nhau một trận nữa đâu.”



Sở Lâm khinh thường hừ một tiếng.

Thư Vân: “Con cũng biết mà, ông ấy không tin nhất chính là loại chuyện này.”

Thấy trên mặt Sở Lâm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, lúc này Thư Vân mới không nói tiếp nữa.

Sở Lâm quay đầu trở về phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

Ánh mắt Thư Vân biến ảo khó lường, ý cười trên mặt cũng bị vẻ lạnh lùng thay thế.

Gặp được đại sư thật?

Đại sư nào có dễ gặp như vậy!

Thư Vân xoay người trở về phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

Vài phút sau, Thư Vân nhìn nội dung tin nhắn, sắc mặt rốt cục thay đổi.

Sở Lâm thế mà lại thật sự gặp được đại sư?

Chẳng qua, vậy thì sao chứ!

Sở Lâm nhất định phải chết, kế hoạch của cô ta sẽ không bởi vì đại sư đột nhiên xuất hiện này mà thay đổi! Huống chi vị đại sư này, cũng không lợi hại bằng người mà cô ta tìm tới!

Cô ta không do dự, trả lời thẳng tin nhắn: [Tôi có thể thêm tiền, nhưng cậu ta phải chết!]

Thư Vân nhận được tin tức chính xác xong liền vội vàng xóa nội dung tin nhắn.