Diêu Nguyệt mượn phương thức chuyển khoản này, tiện thể thêm wechat của Tô Cẩm.
Bà ấy cầm hai tấm bùa, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “A Cẩm, bùa bình an cùng với bùa hộ thân có gì khác nhau sao?” Bà ấy nhớ rõ A Cẩm đưa cho Sở Lâm hình như là bùa hộ thân.
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là có một chút khác biệt rất nhỏ.”
“Tác dụng của hai tấm bùa này là tương tự nhau, khác biệt cũng không lớn, chẳng qua, trọng điểm lại không giống nhau. Trọng điểm của bùa bình an nằm ở chỗ bảo vệ người bình an thuận lợi, còn trọng điểm của bùa hộ thân là ngăn cản công kích đến từ bên ngoài.”
Giống như Sở Lâm, rõ ràng có người hại anh ta.
Chẳng qua, Diêu Nguyệt hỏi như vậy là đã nhắc nhở Tô Cẩm.
Cô nhíu mày, nếu đã như vậy thì tại sao lại không nghiên cứu ra một loại bùa hộ thân cải tiến đây?
Nghĩ đến đây, Tô Cẩm quay đầu trở về phòng mình.
Hai tròng mắt đen trắng rõ ràng tản ra ánh sáng rực rỡ: “!” Cô sẽ đi nghiên cứu một loại bùa hộ thân phiên bản cải tiến, bình an, hộ phân, phòng công kích đa hiệu hợp nhất!
Diêu Nguyệt gần như đã quen với việc Tô Cẩm xuất quỷ nhập thần như vậy rồi.
Bà ấy nhìn tấm bùa không gian vừa mới đến tay, mang theo tâm tình vừa mới lạ vừa vui thích bỏ nó vào trong chiếc túi xách mà mình thích nhất.
Vừa mới bỏ vào, chỉ thấy tấm bùa không gian kia phảng phất như biến mất, dường như nó lặng lẽ ẩn nấp ở trong túi.
Ngay sau đó, Diêu Nguyệt cầm một cái túi lớn hơn, thử thăm dò nhét vào bên trong.
Diêu Nguyệt: “!!” Đây chính là hiệu lực của bùa không gian sao?!
Hai mắt bà ấy sáng lên, nhét đồ vào trong túi của mình. Chỉ một lúc mà đã nhét cả một đống lớn.
Lúc này, Tô Chính Quang trở về nhà.
“Em đang làm gì thế?” Giọng nói Tô Chính Quang có chút mệt mỏi.
Diêu Nguyệt nghe được tiếng của ông ấy, lập tức đi tới đem chuyện bùa không gian nói với Tô Chính Quang một lần.
“Ông xã à, A Cẩm nhà chúng ta thực sự rất lợi hại đấy! Tuổi còn nhỏ mà đã rất có phong phạm đại sư rồi! Con bé vừa cho em một tấm bùa không gian, anh nhìn này, túi của em bây giờ có thể chứa được rất nhiều thứ đấy.”
Diêu Nguyệt vừa nói, vừa nhét đồ vào trong túi, bộ dáng kia giống như đang biểu diễn cho Tô Chính Quang xem.
Tô Chính Quang trợn mắt há hốc mồm nhìn Diêu Nguyệt.
“…”
Một hồi lâu, Tô Chính Quang nhịn không được hốc mắt đỏ bừng.
“Không phải anh mới chỉ đi ra ngoài làm việc có vài giờ thôi sao? Tại sao A Cẩm lại kéo em đi theo luôn rồi?”
Trong phút chốc, Tô Chính Quang chỉ cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý với ông ấy.
Giờ thì hay rồi, không chỉ trạng thái tinh thần của con gái xuất hiện vấn đề, ngay cả trạng thái tinh thần của vợ cũng xuất hiện vấn đề…
Ông ấy phải làm thế nào mới tốt đây?
Diêu Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dáng kia của ông ấy liền biết ông ấy đã suy nghĩ nhiều rồi.
“Lúc trước là chúng ta hiểu lầm A Cẩm, để em kể cho anh nghe. Hôm nay người của nhà họ Từ đến, lúc đó anh không có ở đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà A Cẩm tính chuyện nào cũng cực kỳ chính xác hết.” Diêu Nguyệt kéo tay Tô Chính Quang, nói với ông ấy một hồi lâu.
Đầu tiên là chuyện của nhà họ Từ, sau đó là chuyện đi phố cổ gặp Sở Lâm.
Nói đến cuối cùng, Diêu Nguyệt càng nói càng thêm hăng hái.
Tô Chính Quang cũng càng nghe càng lạnh người.
Tô Chính Quang: Xong rồi.
Diêu Nguyệt thấy ông ấy phản ứng rất bình thường, có chút mất hứng: “Anh có chuyện gì thế hả? A Cẩm lợi hại như vậy, anh chỉ có biểu tình như vậy thôi à? Anh không biết mở miệng khen một tiếng sao?”
Tô Chính Quang nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ, đối đãi với bệnh nhân phải kiên nhẫn, phải tuân theo, tuyệt đối không thể kí©h thí©ɧ bọn họ được.
Tô Chính Quang đành phải phối hợp khen cho có lệ: “A Cẩm thật sự rất lợi hại!”
Diêu Nguyệt hừ một tiếng: “Được rồi, lời khen của anh chẳng có chút thành ý nào cả!” Bỏ lại những lời này, Diêu Nguyệt tiếp tục chơi với túi xách của mình.
Tô Chính Quang đau lòng lấy điện thoại ra gõ vào ô tìm kiếm một câu hỏi: Vợ và con gái đều bị điên thì phải làm sao bây giờ?