Ở đâu đó trên một ngọn núi ở Thanh Thành.
Cậu nhóc đạo sĩ vừa lấy hàng quay về Bạch Vân Quan liền không kịp chờ đợi, cầm tấm bùa bình an đi tìm sư huynh của mình.
Cậu nhóc đạo sĩ vui vẻ: “Đại sư huynh, anh nhìn này, đây là bùa bình an mà em vẽ đấy. Bắt đầu từ hôm nay, bài tập của em có thể giảm được một nửa phải không?”
Người thanh niên bị cậu ta gọi là đại sư huynh nhàn nhạt nhìn cậu nhóc đạo sĩ một chút.
Anh ta đưa tay tiếp nhận bùa bình an để kiểm tra, một giây sau, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi: “Bắt đầu từ hôm nay, bài tập của em tăng gấp đôi.”
Cậu nhóc đạo sĩ mờ mịt gãi đầu: “Em đã vẽ được bùa rồi, sao lại còn phải tăng gấp đôi chứ…”
Đại sư huynh cười lạnh: “Với phẩm tướng của tấm bùa này, sợ là chỉ có đẳng cấp như sư phụ mới có thể vẽ ra được, em căn bản không có đạo pháp kia. Thứ hai, giấy vàng được sử dụng trong bùa này cũng khác với loại mà đạo quán chúng ta sử dụng.”
Chỉ bằng chút mánh khóe này mà còn muốn lừa gạt anh ta sao? Thật sự cho rằng anh ta dễ bị lừa lắm à?
Ý đồ gian lận của cậu nhóc đạo sĩ bị vạch trần: “…”
Đại sư huynh tiếp tục truy vấn: “Tấm bùa này em lấy được ở chỗ nào?”
Dưới uy áp của đại sư huynh, cậu nhóc đạo sĩ thành thành thật thật kể lại tình huống lúc đó một lần.
Đại sư huynh: “Cô gái kia bao nhiêu tuổi? Có đặc điểm nào đặc biệt không?”
Cậu nhóc đạo suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: “Tuổi không lớn, hẳn là vừa trưởng thành thôi, về phần đặc điểm thì…trông rất xinh đẹp có tính không?”
Đại sư huynh: “…”
“Ngoại trừ bài tập ra, mỗi ngày lại chép thanh tâm chú mười lần!” Đại sư huynh không chút khách khí trừng phạt cậu nhóc đạo sĩ.
Rất xinh đẹp sao?
Cả ngày ngoại trừ ăn thì là chơi, bài tập không có một chút tiến bộ nào. Giờ thì hay rồi, cũng biết nhìn mấy cô gái xinh đẹp nữa???
Đại sư huynh đen mặt rời đi.
Lưu lại cậu nhóc đạo sĩ đứng một mình tại chỗ kêu gào rêи ɾỉ, nghe cực kỳ thê thảm.
Bài tập tăng gấp đôi cộng với chép thanh tâm chú mười lần!
Hu hu hu mình thật thảm! Mình bị ngược đãi! Cần phải có người giúp đỡ hoàn thành bài tập mới có thể tốt lên được!
Đại sư huynh cầm tấm bùa bình an kia, trực tiếp đi tìm sư phụ, thầy trò hai người thương thảo một phen, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Hẳn là cô gái kia không biết được tác dụng của tấm bùa bình an này, bằng không tấm bùa trân quý như thế, làm sao có thể dùng để đổi năm bó nhang được?”
“Cũng có lẽ là bởi trùng hợp ngẫu nhiên mà cô gái kia mới có được tấm bùa bình an này, dựa theo hình dung của tiểu sư đệ, cô gái kia tuổi không lớn, cũng không phải người tu đạo, dù sao cũng không có khả năng là cô ấy vẽ.
Nếu bùa này là do tiểu sư đệ của con lấy được thì lát nữa con cứ trả lại cho nó, bảo nó phải luôn mang theo trên người. Gần đây Thanh Thành có chút bất an.”
“Vâng.”
Hai thầy trò căn bản không nghĩ đến trên người Tô Cẩm, một cô gái trẻ vừa mới trưởng thành, chẳng lẽ còn có thể vẽ ra tấm bùa phẩm tướng tốt như vậy?
Nếu thật sự là như thế, vậy chẳng phải là thành thiên tài tuyệt thế sao?
Suy cho cùng, ai cũng không nghĩ tới chuyện người vẽ bùa chính là người lấy bùa đổi nhang.
***
Ở nhà họ Tô.
Chỉ một lúc Tô Cẩm đã vẽ được không ít bùa.
Cô cầm một tấm bùa không gian cùng một tấm bùa bình an đi ra khỏi phòng, giao cho Diêu Nguyệt.
Lúc Diêu Nguyệt nhìn thấy Tô Cẩm, hai mắt bà ấy sáng rực.
“A Cẩm, con vẽ nhanh vậy à?”
Tô Cẩm đưa hai tấm bùa qua: “Tấm bùa phía trên là bùa không gian, dì dán vào trong túi xách của dì là được. Khi chu sa trên bùa bị phai màu, lá bùa này sẽ chậm rãi mất đi tác dụng. Còn tấm phía dưới là bùa bình an, có thể bảo vệ cho dì được bình an thuận lợi.”
Diêu Nguyệt nhận lấy tấm bùa, còn chưa kịp cảm động đã nghe Tô Cẩm bổ sung: “Hai tấm bùa này giá bốn trăm tệ, chấp nhận tất cả các loại phương thức thanh toán.”
Diêu Nguyệt mỉm cười: “Được, dì sẽ trả tiền cho con ngay.”
Bà ấy vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra: “Để dì chuyển khoản nhé.” Đã lâu rồi bà ấy không dùng đến tiền mặt, bình thường hoặc là quẹt thẻ hoặc là chuyển khoản.